cầm bóng rượu
rót hư không vào đáy mắt
bất chợt khoảnh khắc
kìa ai réo gọi thiên thu
bao lần nâng
chưa giáp đủ vòng
thiệt tình
vẫn trò chơi
trong cái đời rất là lú lẫn
một mình rơi
trên bọt sóng vô minh
có say mới biết
trót lỡ vay
mộng mị chập chờn
đầy vơi
một tiếng khà
dễ gì trả hết nợ nhân sinh