Đêm hoang mạc/Night in the Desert-MC AMMOND NGUYỄN THỊ TƯ

Hắn không giải thích nổi. Làm thế nào khẩu Glock 17 hắn luôn cất kỹ lại nằm ở hiện trường án mạng. Hắn thề với cảnh sát lúc bị hỏi cung và cả với quan tòa trong ngày xét xử rằng hắn chỉ nhớ lúc đó hắn tháo chạy khi nhìn thấy con rắn lục đuôi đỏ và con lợn nâu nhào tới hắn, và hắn lao ra đường.

Tất cả bắt đầu từ ngày mười ba thứ sáu ấy. Hắn có lịch ra tòa biện hộ cho một vụ nhập cư. Lúc hắn rời nhà, vợ hắn đã thức dậy, như thường lệ nàng đang chạy trên chiếc máy treadmill đặt trong góc phòng. Căn phòng ngày xưa là master bedroom của hai vợ chồng khi hắn mới bảo lãnh nàng và đứa con trai từ Việt Nam qua. Tới Canada mới vài tuần thì nàng gửi con vào một ngôi chùa người Việt có tiếng linh thiêng. Nàng bảo đến lúc nàng phải thực hiện lời hứa khi cầu tự: nếu được đứa con sẽ dâng nó vào cửa Phật.  Hắn gặp nàng trong chuyến du thuyền ở Bến Tre. Lúc biết nàng có đứa con trai bấy giờ năm tuổi, hắn định rút lui. Bản thân hắn đã có một con gái xấp xỉ tuổi nàng từ cuộc hôn nhân trước, hắn đã lên chức ông ngoại từ lâu. Giờ tuổi lục tuần, hắn điên gì dây vào một người đàn bà đã ly hôn lại có thêm cái của nợ ấy. Hắn không thể tưởng tượng một tương lai với nàng lại có sự hiện diện của một đứa trẻ còn kém tuổi cháu ngoại hắn. Hắn chán ngắt chuyện cháu con. Một lũ ăn hại chỉ rình chờ hắn chết để chia gia tài. Hắn chỉ muốn mình nàng. Nàng bảo nàng không có ý định đưa đứa bé đi định cư, từ lúc đẻ ra nó đã quen sống với bà ngoại. Hai tháng ở Việt Nam, hắn chỉ thấy nàng bên cạnh. Làm giấy kết hôn xong, hắn về Canada lo bảo lãnh. Thình lình nàng đổi giọng. Bà ngoại dạo này bệnh không chăm cháu được. Nàng tỉ tê. Hắn mới là cả cuộc đời nàng, nhưng trách nhiệm làm mẹ làm sao chối. Nó nhất định sẽ không là gánh nặng. Hắn yếu lòng, bỏ thêm tên thằng bé vào hồ sơ. Về sau hắn nguyền rủa sự nhu nhược của mình. Hai năm sau, lúc ra phi trường đón mẹ con nàng , hắn giật mình. Thằng bé không giống nàng. Mặt béo núc, da tái, mắt híp, hai tai nhọn vểnh ra trông chẳng khác gì con lợn. Nó lừ lừ “Con chào ba”. Cái từ “ba” nghe sượng sùng. Như là trả bài xong, nó trở lại tay ôm cái iPad, tay níu mẹ đòi coca cola.  Nàng quýnh quáng dỗ nó uống chai nước hắn đưa. Nó lắc đầu, nhất quyết phải coca cola. Hắn rặn ra nụ cười thân thiện nhưng những đợt sóng ngầm đen ngòm như đang chập chờn trước mắt.  Bắt đầu từ hôm đó hắn bước vào thế giới khác. Nhà của hắn mà như nhà ai. Thêm hai mẹ con mà hắn thấy ồn ào, chật chội, đến ngộp thở. Hắn thà ở nán lại văn phòng đến tối mới về. Nàng phục vụ chu đáo, nhưng hắn vẫn không vui. Thằng con nàng giống như cái gai chọc vào đồng tử hắn mỗi ngày. Hắn càng bực bội mỗi khi bắt gặp nàng yêu chiều chăm chút nó. Thì ra thằng lợn con đó mới là tất cả, là trên hết. Không phải hắn. Hắn chua chát, ghen tị. Khi nàng gửi thằng bé vào chùa, hắn thở phào. Cái gai đã được nhổ ra khỏi con ngươi hắn. Hắn lầm. Đứa con mãi mãi là nỗi bận tâm của nàng. Đêm nằm với hắn, nàng lại nhắc thằng con. Lo nó đói vì ăn đồ chay không quen, lo nó nhớ cái iPad phải để lại nhà. Nàng liên tục đem thực phẩm lấy cớ cúng chùa nhưng để dấm dúi hộp bánh và mấy bịch khoai chiên cho nó. Mỗi lần nó về nhà, nàng tiếp đãi như thượng khách. Căn phòng đẹp nhất trong nhà có cửa sổ nhìn ra thung lũng bạt ngàn hoa hồng dại nàng làm nơi tụng kinh, tọa thiền và là phòng ngủ cho thằng con. Mà thằng con thì hắn thấy về đến nhà chỉ thích ăn và vơ lấy cái iPad. Hắn nói chạm đến nó, nàng nổi đóa. “Bao nhiêu người Việt ở đây đã có ai dám gửi con vào chùa?” Hắn câm tịt. Với nàng, điều đó thật lớn lao. “Khác máu tanh lòng”, câu nói của nàng tát vào mặt hắn. Chưa hả giận, nàng giở trò chiến tranh lạnh, vẫn ban ngày đi làm rồi về dọn dẹp nấu nướng, nhưng tối nằm xoay vào vách. Hắn ức. Nửa đêm hắn vùng dậy chuyển sang căn phòng nhỏ kế bên, trước dành cho chó. Hắn tuyên bố từ nay phòng ai nấy ở. Đau là hắn không thể ly hôn, ít nhất trong lúc này. Hắn không muốn lại bị đàm tiếu trong cộng đồng người Việt. Vụ chia tay của hắn với người vợ cũ nóng sốt dư luận một thời khiến những đối thủ của hắn hả hê – những kẻ ghen với danh vọng và túi tiền của hắn. Cuộc ly hôn ấy tước đi hơn một nửa những gì hắn đã trần ai tích cóp ngót ba chục năm từ cái công việc đầy thú vị và tội lỗi của một người chuyên cãi đen thành trắng. Giờ cưới nàng, một phụ nữ xinh đẹp lịch lãm, hắn đã trả thù dư luận. Mỗi dịp cùng nàng xuất hiện nơi công chúng, hắn đọc thấy bao ánh mắt nể nang thèm ước.

Không lâu sau khi đặt chân tới Canada, dựa hơi hắn, nàng mở một đại lý bán vé máy bay và tua du lịch, kiêm “rửa tiền”.  Nàng làm ra tiền. Hắn bớt quyền năng. Không nói ra, hắn và nàng ngầm hiểu cả hai cần có nhau. Không ai biết vợ chồng hắn đã không còn là vợ chồng trong ngôi nhà này.  Không ai biết hắn lại lui tới các quán bar xả stress như những ngày chưa có nàng. Gần ba tháng trôi qua. Sáng nào dậy đi làm hắn cũng ngang qua phòng nàng, thấy cửa mở. Hắn không biết có phải ý nàng mời gọi hắn làm hòa. Mặc. Sáng nào cũng âm thanh lè xè phát ra từ cái máy treadmill, và dù không có ý nhìn hắn cũng thấy nàng trong bộ đồ thể thao ôm gọn lấy cơ thể ba vòng hoàn hảo, cái cơ thể một thời làm bại liệt trí não hắn. Hắn nghe thấy hơi thở và tiếng chân đuổi theo nhịp máy cứ hối hả lao về phía trước. Đầu ngước thẳng, mắt nàng không nhìn hắn nhưng hắn tưởng tượng khoé môi nàng trề ra đầy tự tin, thách thức. 

Có khi nào nàng bỗng guc ngã và tắt thở ngay trên chiếc máy như người đàn bà tóc vàng nọ? Ý nghĩ quái quỷ ấy đến mấy bữa nay, từ lúc hắn nghe tin vợ một luật sư cùng công ty đột tử trong câu lạc bộ thể dục của giới quý tộc trong thành phố. Người đàn bà ấy bất ngờ té quỵ khi đang chạy trên treadmill. Chuyện người ta tử vong trong lúc tập luyện hắn thường nghe nhưng chẳng để tâm. Lần này thì khác, nó xảy ra với một người mà hắn đã ái ân vụng trộm. Cái ngày định mệnh, thứ sáu tuần trước, bà đến công ty để đi ăn trưa với chồng. Bà đang ngồi chờ thì ông chồng, lão đồng nghiệp da trắng cạnh phòng hắn, gọi điện cho biết phải lỡ hẹn vì phiên tòa kéo dài đến chiều. Cả tầng lầu vắng tanh. Đang giờ nghỉ trưa. Chỉ còn hắn và người đàn bà tóc vàng quyến rũ. Sau này hắn vẫn không hiểu thế nào mà hắn niềm nở bắt chuyện rồi buông lời tán tỉnh. Ai ngờ bà bật đèn xanh. Cuộc làm tình hấp tấp diễn ra ngay trong văn phòng hắn, nơi hắn từng sờ soạng các nữ thân chủ, những cô làm móng người Việt. Có ả còn vào khách sạn với hắn như một cách thanh toán tiền trạng sư. Là một trong những luật sư gạo cội của thành phố, nói tiếng Việt sành sỏi, hắn trở thành sự lựa chọn đầu tiên của người Việt nhập cư. Hắn thích thú với sức mạnh và quyền lực của mình trước những phụ nữ nhỏ bé, nhút nhát và ít học. Thế nhưng khi vào cuộc với người đàn bà da trắng này, không hiểu sao hắn gần như vô cảm, hắn vất vả với từng thao tác, có lẽ phần vì bất ngờ, phần vì hắn lo chồng bà trở về bất chợt. Còn người đàn bà thì dữ dội như muốn thiêu rụi hắn. Xong, bà nhanh nhẹn chồm dậy sửa sang lại váy áo. Hai bàn tay mát rượi áp lên má hắn. “Thật thú vị. Đàn ông châu Á …” bà lúng liếng đôi mắt màu xanh ngọc bí ẩn, rồi một ngón tay điệu đà dứ lên môi hắn: “Không được ‘kiss and tell’ đấy. Sẽ còn gặp nữa”. Bà cười rúc lên, tát yêu vào má hắn rồi bước ra, mùi nước hoa kiêu sa vương lại. “Sẽ còn gặp nữa”, nốt nhạc ngân nga trong đầu hắn. Người đàn bà đã gieo cho hắn niềm hy vọng. Lần sau có sự chuẩn bị về thời gian và tâm lý nhất định hắn sẽ không như lần này. Hắn mơ đến giây phút tận hưởng sự hiến dâng rực lửa của người đàn bà dị chủng xinh đẹp ấy. 

Nhưng không bao giờ có cái lần sau nữa. Người đàn bà tóc vàng chết, ngay buổi chiều cùng ngày. Hắn đoán có lẽ sau khi rời phòng hắn bà đã ghé phòng gym. Tin bà chết hắn không biết cho đến sáng thứ hai. Chồng bà không đến sở làm. Cả buổi sáng là những xôn xao về cái chết của bà. Từ cô thư ký và mấy nữ luật sư, hắn nghe lỏm được chút thông tin. Người đàn bà một tuần nữa là sinh nhật bốn mươi, không tiền sử bệnh tật, dạy yoga. Hắn liên tưởng đến nàng, cũng ngoài bốn mươi, tín đồ của treadmill và thực phẩm hữu cơ.  Có thể tới lượt nàng như người đàn bà tóc vàng nọ? Hắn hình dung nàng đang kênh kiệu chạy thì ngã quỵ, chiếc máy hất nàng văng về phía sau. Cho đến chiều tối hắn đi làm về. Hắn sẽ thấy nàng nằm đó, bất động trên sàn nhà. Chiếc máy vẫn còn đang chạy. Trông nàng như một con ếch khổng lồ trong tư thế sấp mặt, tứ chi co quắp. Hắn sẽ phải làm gì lúc đó? Không, chắc chắn hắn sẽ không bước chân vào phòng, không chạm đến cơ thể nàng. Hắn sẽ chạy ra phòng khách chộp lấy chiếc điện thoại. Hắn phải nói thế nào đây? Alô. Vợ tôi chết. Giọng hắn sẽ không tự nhiên với ba cái từ kinh khủng ấy. Vợ tôi chết. Với số máy hiện lên, người ta biết nơi gọi. Rồi chỉ dăm phút sau, tiếng rú của xe cảnh sát và cứu thương trên con đường đến nhà hắn. Các nhà báo ập tới săn tin. Người ta có thể nhìn hắn như can phạm. Hắn sẽ phải đối phó với hàng loạt câu hỏi. Thi thể nàng sẽ được đem đi khám nghiệm. Nhồi máu cơ tim? Đột quỵ? Phải có lời giải đáp. Nhưng sao hắn cứ nao nao trong dạ, như thể hắn là thủ phạm, chỉ vì hắn đã tưởng tượng ra cái chết của nàng. 

“Good morning!” Giọng nàng bất chợt vang lên. Gần đây nàng hay dùng tiếng Anh. Hắn dừng chân, không nhìn nàng. Tiếng máy treadmill chậm lại rồi tắt dần. “Paris by Night. Nhà hát Hoàng Gia. Bảy giờ,” Nàng lạnh lùng thông tin. “Trên đường về anh ghé đón thầy luôn,” Hắn hết chịu nổi. Nàng bắt đầu gọi thằng con trong chùa là “thầy”. “Giờ đó tôi không về được…,” hắn còn đang nói, nàng cắt ngang, “Chùa gây quỹ. Vợ chồng bác sĩ Liên ủng hộ 40 vé VIP, nhà mình phải 50, chi nhiều hơn vì thầy ăn ở trong đó,” Hắn không muốn nghe nữa, nàng vẫn nói, “Chắc họ sẽ mời anh phát biểu”. “Mặc mọi người. Đừng dính tôi vào.” Hắn giận dữ kéo lê chiếc cặp hồ sơ như chạy ra khỏi nhà. “Have a good day!” Nàng vói theo ngọt ngào. Hắn khó chịu khi nàng xổ tiếng Anh với hắn. Hắn ghét cả cái câu chúc cửa miệng“một ngày tốt lành” của tụi Tây.

Thì đó. Một ngày hắn chắc mẩm sẽ tốt lành hóa ra một ngày thổ tả. Chẳng trách thiên hạ kiêng dè cái ngày thứ sáu mười ba. Hắn thất bại thảm hại ở tòa. Một vụ khiếu nại dễ mà hắn lại thua đau. Bao nhiêu phi vụ kết hôn giả bị đánh rớt, vào tay hắn đều trót lọt. Huống chi đây là vụ thật. Thân chủ hắn về nước cưới vợ. Cô vợ nhà quê ít học từ Cà Mau bị phỏng vấn, lần đầu trong đời nhìn thấy Tây khớp quá trả lời sai tuốt. Thân chủ hắn nhờ hắn khiếu nại. Nụ cười thoả thuê của mụ đại diện Bộ Di Trú khiến hắn tái tê. Lâu nay ra tòa lần nào gặp hắn là mụ cũng thua. Mụ ta chỉ chờ có ngày này. Máu chạy rần rần hai bên thái dương hắn. Tại cái thằng thân chủ làm nghề ốp lát gạch kém trí nhớ.  Phiên tòa thuận lợi cho đến gần cuối, khi Toà chất vấn: Lần đầu tiên anh và vợ giao phối với nhau là khi nào, ở đâu? Hắn đã dượt cho từ hôm trước, vậy mà anh chàng thân chủ ngồi đực ra. Khách sạn, gã lên tiếng. Khách sạn nào? Bị hỏi tiếp, gã cuống lên chữa lại:  À không, trên gác nhà ba má vợ. Mụ đại diện Bộ di trú được dịp dồn nạn nhân đến đường cùng.  Những câu trả lời của thân chủ hắn càng lúc càng tiền hậu bất nhất. Hắn không thể gỡ nổi. Nhìn cái mặt ngây ra vì khiếp hãi và tuyệt vọng của người thợ lát gạch lúc cô thông ngôn dịch lại kết luận của tòa, hắn cũng gần rơi nước mắt. Một cảm giác ngập ngụa trong nỗi hoảng sợ không kiềm chế được. Hắn cần thứ gì đó để trấn an.

Về lại văn phòng, hắn gọi điện cho chủ quán Mèo Đen. Người đàn ông Mễ chuyên cung cấp các thứ hàng nóng cao cấp cho giới đại gia trong thành phố. Hãy thử một thứ mới này. Không phải cỏ, nấm, hay bột trắng, ông ta nói, đây là một linh dược hiếm hoi của thượng đế. Nó là một hành trình đi vào đầu óc, mở rộng trí não, giúp con người tìm thấy sự thật và hạnh phúc. Nhưng nó không có ở đây, và không cách nào nhập vào được. Người đàn ông rủ hắn đi một chuyến đến Mexico. 

Mất cả ngày bay và hơn bảy tiếng đồng hồ trên xe hơi, cuối cùng hắn đã đặt chân đến sa mạc Wirikuta. Cả vùng hoang mạc bất tận những bụi cây xương rồng, dứa dại, và dầu mộc du. Suốt buổi chiều hắn và người đàn ông Mễ mọ mẫm tìm kiếm những nụ hoa peyote, thứ linh dược ông ta nói, một loài xương rồng nhỏ màu xanh xám không gai, thịt mềm nhưng chắc mẫm, hình thù như những cúc áo to. Không dễ nhìn thấy vì chúng nằm thấp sát trên mặt đất và thường bị che lấp bởi những bụi gai rậm rạp. Nguời đàn ông Mễ nói với hắn về chuyện những người thổ dân Huichol hàng năm hành hương băng qua sa mạc San Luis Potosi để đến Wirikuta, quê hương thiêng liêng của tổ tiên họ, nơi họ khẳng định mặt trời đã khai sinh, là vùng đất của thiên đường và vĩnh cửu, nơi người ta thu hái và ăn peyote để tìm kiếm sự thông tuệ và khôn ngoan. Theo sự chỉ dẫn của ông ta, hắn cắt rễ, phủi bụi và đất rồi nhai sống đến tám nụ peyote, những bông hoa có chùm lông trên đầu trông tựa sâu róm. Người đàn ông Mễ cũng ăn mấy nụ rồi vào ngủ như chết trong chiếc lán nhỏ bỏ hoang. Hắn liên tục chạy ra ngoài nôn mửa. Vị đắng khủng khiếp của peyote làm hắn ói ra cả mật xanh mật vàng. Mệt lả, hắn nằm trên nền đất bên ngoài. Bầu trời đêm tĩnh lặng vô tận. Hắn hít mùi hăng nồng nhưng ngọt ngào của sa mạc trong không khí dày đặc, thấy mình chìm sâu vào trong đất. 

Một cảm giác là lạ tựa môt thứ năng lượng dâng lên trong ngực, rồi rất khó chịu len lỏi vào tâm trí. Hắn nhắm nghiền mắt. Đầu óc và cơ thể bỗng chốc dấn sâu trong một không gian cô lập, mơ lạnh, và hoang vắng. Những chi tiết trong đời hắn hiện lện mồn một, nối tiếp nhau.Những hình ảnh từ thuở ấu thơ đến nay vùn vụt nhảy ra, câm lặng nhưng sống động. Cả đời hắn luôn gắng hết sức, và cả đời hắn luôn bị thống trị bởi âu lo. Nước mắt giàn ra, hắn nghĩ tới hiện tại không lối thoát của mình.  Vượt qua trở ngại ngôn ngữ lấy được mảnh bằng luật khoa, trở thành luật sư tên tuổi. Rồi hắn lấy vợ, có con, nhưng gia đình hắn suy cho cùng chỉ tước đoạt trái tim và ví tiền của hắn. Hắn cứ mải miết thu gom tiền và bọn họ mải miết tiêu pha.  Sau cuộc ly hôn để lại cho hắn bao nhiêu đêm mất ngủ, hắn đã thề không dính tới hôn nhân nữa. Bao nhiêu phụ nữ đến và đi. Hắn nếm trải và nhận ra rằng hắn luôn cô đơn và khao khát tình yêu còn họ chỉ yêu tiếng và tiền của hắn. Cho đến khi hắn gặp nàng. Trái tim hắn đã lại tan chảy. Hắn đã nuốt lời thề, cưới nàng. Rồi chẳng bao lâu, lửa lòng tắt lim. Người phụ nữ một thời khiến hắn quắt quay khao khát giờ trở nên xa lạ đến không ngờ. Lại còn thằng con luôn được nàng ban bố một thứ tình yêu vô điều kiện. Hắn thấy dáng dấp và màu sắc của sự ghét bỏ ghen tuông đang phồng to trong ý nghĩ. Hắn thấu suốt mọi tội lỗi của mình, những thủ đoạn hắn dùng bấy lâu để tìm kiếm danh lợi, tiền bạc, và thoả mãn dục vọng.  Hắn nhận ra mọi thứ trong đời hắn đều vô nghĩa. Cuộc sống hoá ra chẳng phải là cuộc hành trình ai cũng phải bước đi để đến một điểm cuối cùng, như cuộc hành hương về thánh địa Mecca của tín đồ Hồi giáo. Hắn đã sống một đời như cái treadmill. Hắn đã trèo lên và cứ bước không suy nghĩ trên một cuộc hành trình không nơi đến. Hắn đã đuối rồi. Cuộc hành trình không dẫn tới đâu chỉ để lại bên trong hắn một sự bất ổn và đơn côi đến tận cùng. Hắn mang máng nghĩ ra rằng mình phải sống khác đi. Nhưng làm sao có thể xuống khỏi cái máy đang vận chuyển mà không bị chấn thương, hắn tự hỏi. Bấy lâu linh hồn hắn rong ruổi đói khát tìm ý nghĩa và mục đích của cuộc đời và không gì trên thế giới này thỏa mãn cơn đói khát ấy. Hóa ra bấy lâu trên cuộc hành trình hắn đã bỏ lỡ một thứ. Lẽ ra hắn đã có thể hát ca múa nhảy cùng với nhạc điệu du dương của cuộc đời, thay vì chống chọi vật lộn với nó. Hắn bật khóc. Thình lình hắn nghe một thứ tiếng ồn trong đầu. Âm thanh kỳ lạ vang vọng mỗi lúc lớn hơn. Hắn mở mắt. Nền đất bắt đầu di chuyển với những hình thể thay đổi hoán chuyển nhau. Người hắn nóng ran lên. Trước mặt hắn, muôn triệu những vì sao lấp lánh trên nền trời. Một biển sao sáng di động theo hàng lối dập dìu như đang trong một cuộc duyệt binh vĩ đại. Chưa bao giờ trong đời hắn cảm nhận một vẻ đẹp hoàn hảo đến vậy. Tiếng ồn trong đầu hắn không còn, nhưng bất chợt có tiếng thì thầm đâu đây. Hắn ngoảnh nhìn bụi xương rồng gần nhất nơi hắn nằm. Những nhánh cây mang sắc màu của cầu vồng như có đời sống và đang tỏa ra những tiếng thở dịu dàng huyền bí. Hắn nhìn xa hơn, giữa sa mạc hoang vu nhấp nhô các bụi xương rồng gai góc xuất hiện một hình thù: Cái máy treadmill và người đàn bà tóc vàng đang chạy ráo riết trên nó. Rồi hắn nhận ra không phải người đàn bà tóc vàng trên cái máy nhưng lại là vợ hắn trong bộ đồ màu xanh lá cây ôm sát người đang hổn hển chạy. Nàng đang chạy đi đâu? Hắn căng mắt cố tìm điểm đến của nàng nhưng vô vọng. Cái dáng cao thon uyển chuyển đang chạy nhịp nhàng trên máy bỗng vặn vẹo như con rắn. Đúng là một con rắn lục xanh to dài từ chiếc treadmill bắt đầu di chuyển chầm chậm về phía hắn. Hắn thất kinh định vùng dậy chạy nhưng toàn thân tê liệt. Hắn không thể cựa quậy. Hắn ú ớ. Con rắn trườn tới. Chưa bao giờ hắn kinh hãi như vậy. Cái đầu dô của nó ngóc lên nhìn hắn, chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ rực.  Cùng lúc hắn thấy kế bên là gương mặt béo ục với cặp mắt húp mí, mũi to, và đôi tai vểnh của thằng con nàng. Hắn lịm đi trong thứ âm thanh yên lặng thần thánh của sa mạc về đêm. Muôn triệu vì sao còn đang di động trên bầu trời đen thẳm.

 

*****

Người đàn ông Mễ có việc bất ngờ, ông ta đổi vé máy bay cho hắn trở lại Canada sớm hơn một ngày. Tắc xi đưa hắn về tới nhà lúc nửa đêm. Thằng con nàng vẫn còn thức chơi iPad. Nàng không có nhà. Đầu óc hắn âm u những dấu hỏi. Hắn vào phòng mình, không thay quần áo, mở va li lấy ra chai tequila người đàn ông Mễ tặng lúc chia tay ở phi trường. Hắn từng thử nhiều sản phẩm tequila của Mexico và không thích lắm. Nhưng đây là loại 100% agave màu xanh lam nguyên chất, ông ta nhấn mạnh.

Hắn nhấp một hớp nhỏ, rồi tiếp hớp nữa, lại hớp nữa. Hắn chẳng nhớ trong bao lâu thì hắn đã nốc cạn chai rượu. Khi thì người đàn bà tóc vàng, lúc thì nàng, trên chiếc treadmill xoay vòng trong đầu hắn. Cái máy đang chạy đến đâu, hắn cứ hỏi. Hắn cảm giác như đang nằm trên nền sa mạc giữa vô tận những bụi xương rồng. Vị đắng của peyote, và âm thanh sa mạc về đêm. Cuộc hành trình đi vào tâm linh. Hắn chìm khuất chốn nẽo nào cho đến khi có tiếng động cơ xe thật gần. Hắn bò dậy nhìn qua cửa sổ. Dưới ánh đèn đường liêu xiêu, chiếc SUV màu trắng đỗ trước cây du bên kia đường đối diện ngôi biệt thự của hắn. Nàng bước ra! Một gã đàn ông da trắng hắn không thấy rõ mặt đang hôn nàng tạm biệt. 

 

Calgary, tháng 10, 2017

 

 

Night in the Desert

He couldn’t explain. 

The Glock 17 was found at the murder scene. How could that be? He always put it away carefully. He swore to the police at the interview and to the judge during the trial that he just remembered running for his life when a brown pig and a green snake with red tail attacked him.

Everything began on that Friday the thirteenth. He was expected to defend a client at the immigration court. When he was leaving home, his wife was already running on the treadmill in her room. It used to be their master bedroom when she arrived from Vietnam with her son. Soon after she arrived she sent the boy to the best-known Vietnamese temple in the city. She said it was time to keep the promise she had made to the Buddha. If she could get pregnant, she would offer the child to the temple. 

He had met her during a cruise in Ben Tre. When he learned that she had a kid, five years old, he wanted to forget her. He had a daughter almost her age from his previous marriage, and he had already become a grandpa. Now at sixty, he would be crazy to date a divorced woman with that baggage. A future with her and that boy in the picture? Impossible. Not in his wildest dreams. The boy was even younger than his grandkids. Children, grandchildren, disgusting! A bunch of crap! Just waiting for him to die so they could grab his fortune. It was just her he wanted. Nothing more. She assured him that the boy would be out of the picture. Grandma had been taking care of him since his birth.  During his two months in Vietnam he never met the boy. All he wanted was to be with the mother. After registering the marriage, he went back to Canada. He had already started the sponsorship application when she announced that her Mom was too old and sick to care for a grandson. She begged. You are my life, but a mother’s duty, how can I reject that? My boy will definitely not be your load. She again assured him. He added one more name to the application. A decision he soon came to curse. The weakness of his heart.

Two years later he was at the airport to greet her and her son. He was startled. A pig!  Fat face, pale skin, slanted eyes, ears sticking out. The boy looked nothing like her. “Hello Dad”, a voice mumbled. The word “dad” sounded frightening. As if reciting his lesson, the boy immediately returned to his iPad and whined to his mom that he wanted a coke. She soothed him, and said to drink from the water bottle she handed him. No, I want a coke. The boy spat out his mantra-like demand and kept shaking his head. 

The reluctant dad tried to force a friendly smile at the boy but black waves of hate rolled in front of his eyes and from that day on, his world crumbled. His house felt like someone else’s. The addition of two people made it cramped and noisy. He could no longer breathe. He started to stay at the office until late at night. She did her best to please him but nothing worked. Her boy, like a thorn, poked at his eyes every day. His heart broke every time he caught her showing affection to the boy. Obviously, it wasn’t him but that little pig who meant everything to her. His chest exploded with jealousy. 

The day she sent the boy off to the temple, he couldn’t hide his relief. The thorns were plucked from his eyes. Wrong again. Day and night, the boy filled his mother’s heart and mind. Lying beside him, she thought only about the boy. Nothing else. She recited a litany of worries about her son. She worried he would be hungry. He wasn’t used to veggie meals. He’d miss his iPad. He knew she bought extra groceries to take to the temple so that she could sneak in chips and cookies for her son. Each time the boy came home, she treated him like a VIP. The most beautiful room in the house with a window looking out to the wild rose valley was decorated with a Buddha’s altar for the boy. A place for him to meditate and chant when he was there. However, he noticed that the boy was only interested in junk food and his iPad. He told her so but she answered harshly, “Who in this Vietnamese community has dared to send their kid to the temple?” Her voice was loud and harsh. He retreated. The fact that her son was living in the temple was a big deal to her. “With different blood comes hatred”, her words slapped his face. A cold war started. She went to work, came home, cooked, cleaned, did all housework like a “good wife” should but she refused talk to him or look at him. At night she lay in bed, her face turned to the wall. His blood boiled. How stupid he was! Bring her to Canada for this shit. He could have done what many of his clients did, a fake marriage (in the case of a woman with a kid like her) with 60 thousand dollars cash plus a couple of free trips to Vietnam. He thought and thought then sprang out of bed and went to the next bedroom where his dog slept. He muttered that from now on they each had their own room and minded their own business. 

What really tormented him was that he couldn’t even think about a second divorce. Another split of his money? Never. He felt sick imagining himself to be the subject of gossip in the Vietnamese community. His mind was still stung by his first breakup. How it excited and satisfied his enemies – those people who were jealous of his fame and money. The divorce robbed him of more than half of what he’d worked so hard for over thirty years accumulate. The interesting but sinful job of a lawyer, as he convinced others that black was truly white. He had sworn to take revenge on everyone by this second marriage. A young beautiful and elegant woman. He glowed whenever he appeared in public with her, he could read the envy in other people’s eyes.

Not long after arriving in Canada, using his name, she opened a travel agency. She sold airline tickets and helped with money laundering. And she made money, so he became less powerful. They both understood that they needed each other. Nobody knew they were no longer living as husband and wife. Nobody knew he had gone back to the bar to release stress. As before.

Nearly three months passed. Every morning, leaving for work, he hurried past her open door. A hint? Maybe. He wondered if she wanted them to get back together again. He didn’t care. The fire in his heart was out.  Every morning he heard the sound of the treadmill, and tried hard to look away, but he could still see her in the workout outfits that complemented her perfect body curves. The same body that once paralyzed his brain. He heard her breath and her feet urging the machine on and on. She wasn’t looking at him but he imagined her head up, lips pouted, challenging.

Could she just collapse, stop breathing and lie dead beside the machine, like that blonde woman? He clearly remembered the day he’d heard news of the sudden death of his colleague’s wife.  It happened at a gym club of wealthy people in the city. The woman fell while running on the treadmill. That’s true. People died doing excercise, he’d often heard about it and never paid attention. But this time it was different. It happened to someone who had just had sex with him earlier that same day. That fateful day, just last Friday, the woman came to his law firm. She was supposed to go for lunch with her husband, the white lawyer next to his office. She was waiting in the lobby when her husband phoned saying he couldn’t come back to the office because his court case was going to last all day. It was lunchbreak. The whole floor of the building was quiet. Only him and the attractive blonde woman. He still didn’t understand how he began the conversation with her and started to flirt. Unexpectedly, she said yes and even took the lead. Their lovemaking took place in his office, where he often gropped female clients, mostly Vietnamese nail girls. When he was lucky, one of them went with him to a hotel as a way of paying her bills. A competitive lawyer in the city, fluent in Vietnamese, he was the first choice of immigrants from Vietnam. He enjoyed prosessing and exercising his power over small, shy, uneducated women. However, making love with this white woman, his sense of power vanished.  He struggled with each movement, probably because this happened unexpectedly and because he was worried that her husband might come in. The woman though was on fire. Finally, she rolled off the desk and got dressed. SHe held his face between her two hands: “Very interesting. Asian man…mmmm…”. Her mysterious green eyes blinked mischieviously, then she placed a finger on his lips: “Don’t kiss and tell. We’ll get together again.” She laughed, gently slapping his cheek before leaving. A light scent of lavender and cedar lingered in his office. He felt dumbfounded. “We’ll get together again”, the refrain sang in his head. This woman gave him hope. Next time, it would not be awkward like today. He dreamed of blue sky and an ocean of grass as he savored the memory of that beautiful woman of a different race.

There would never be the next time. The blonde woman died, in the afternoon of that very same day. He guessed after leaving his office she went to the gym. He didn’t hear the news of her death until Monday. Her husband didn’t show up at work. The whole morning was filled with stories of her death retold by the secretary and other female lawyers. Now he learned a little about her. A yoga teacher. No medical history. In another week, she would have turned forty. Somehow he couldn’t stop thinking about his new wife, also forty, a disciple of treadmill and organic food. Would it soon be her turn, like that blond woman? In his imagination, she collapsed while proudly running on the treadmill. The machine threw her to the floor. He came home after work. He saw her lying there in a heap, the treadmill still running. She looked odd. A giant frog in backward position, four limbs curled up. What should he do? No, he would absolutely not walk into the room, not touch her body. Instead he would hurry to the living room pick up the phone. What would he say? Hello. My wife’s dead. His voice wouldn’t sound normal with those three horrible words. My wife’s dead. Of course, they would know the phone number of the caller. Then in a few minutes, police sirens and an ambulance would be on the road to his house. Reporters would also show up. They’d look at him as a suspect. He’d have to deal with an official interogation and a ton of questions. And her corpse would be taken for autopsy. A heart attack? A stroke? Whatever it was would come out. But he couldn’t stop feeling anxious. As if he was a murderer, just because he could imagine so clearly every detail of her death.

“Good morning!” Suddenly her voice cut into his dream. Recently she used English more. He stopped but didn’t really look at her. The sound of the treadmill slowed and stopped. “Paris by Night. Royal Theatre. Seven,” she said matter of factly. “Can you pick up Thầy on the way home”. His chest was tight! She had started calling her own son Thầy or “teacher”. “No. I can’t go tonight. I have… ” She cut him off, “Fundraising for the temple. Doctor Lien and her husband bought 40 VIP tickets, we took 50. We give more because Thầy is there,” He didn’t want to hear more. But she was still talking. “I’m sure they will invite you up for a speech”. “They can do whatever they want but don’t involve me”, he blurted out angrily then grabbed his briefcase and ran out of the house. “Have a nice day!” her sweet voice chased after him. He hated it every time,  her clumsy English and the hated phrase “Have a nice day”.

There it was. A day he was sure would be “nice” turned out to be hell. No wonder people are afraid of Friday the thirteenth. He lost badly in court. Beyond his imagination. For years he had been known for always winning, even in tough appeals about fake marriages. And this was a strong and easy case. His client went back to his homeland to get married. His wife, an uneducated farm girl from a village in Ca Mau, was totally nervous at the interview. It was the first time she’d met white people or used an interpreter. She gave all the wrong answers. His client had to appeal in Canada. The satisfying smile of the woman who represented the Immigration Board distressed him. He knew her only too well. A sad looking woman with dull ox eyes. For as long as he could remember she always lost as immigration minister counsel in the hearings he attended. He would not be surprised if she hoped he died sometime soon. And today. Yes, she was just waiting for this day. His blood ran hot and fast in his temples. All because his stupid client, a tile setter, had a very short memory. The hearing went fine until the last minute when they asked: When did you consummate your marriage? When was the first time you and your wife had sexual intercourse? and where? It was one of the questions that his client had practiced many times the week before. Silence. The tile setter kept looking down as if the answer was hidden in the floor. A hotel. He said, finally. Which hotel? He got rattled, changed the answer: No, in the attic at my wife’s parent’s house. Bingo! The minister counsel immediately pushed him into a corner. The client’s answers for the following questions were getting more and more contradictory. He couldn’t help his client whose face turned pale in dread and despair. The interpreter translated the conclusion of the court. No.

Tears almost flooded in his eyes.  A feeling of being sunk into uncontrollable panic. He was desperate for something to console himself.

Back at his office, he phoned the owner of Black Cat bar, a credible supplier of pot, crack, and other fancy drugs for his high class clientele in the city. A Mexican man. Try this new stuff. No, it’s not weed, mushroom, or white powder, the man said, it’s a rare sacred medicine from God. It’s a journey to go into our mind, open it up so that you can find the truth and happiness. But there’s none here and impossible to bring it in. The man wanted him to take a trip to Mexico.

One day of airports and flying then seven hours in a car. They finally arrived at the Wirikuta desert. An immense area with cactus, mesquite, creosote bushes, agave and yuccas. For the whole afternoon they both hunted all around the paths for hikuri. Mexicans call it peyote, the sacred medicine. A small spineless cactus, green-grey color, fruit-like, fleshy but sturdy, big button-shaped. It was almost impossible to see it, hidden under the thick thorny bushes of creosote or mesquite. The Mexican told him stories about how the Wicárica made their yearly prilmigrate walking from San Luis Potosi to get to Wirikuta, their sacred ancestors’ homeland, where they claimed that the sun was born. A land of heaven and eternity, where people harvest and eat hikuri to seek truth and wisdom. It’s not a drug. It’s a sacred plant. A hotline between the Wicária and their God. “You Christians have your bible and we have hikuri”, said the Mexican. Following the Mexican’s instruction, he cut the roots, cleaned off the dirt and ate seven hikuri buttons raw, the flowers that have a bunch of hair on top like caterpillars. The Mexican also ate some buttons and fell into a deep sleep like a corpse in their isolated tent. He on the other hand couldn’t even close his eyes. He kept having to run outside to throw up. Did he ever vomit! His vomit was disgustingly green and yellow. Exhausted, he lay down on the ground outside. The dusk settled. The sky at night looked mysteriously quiet. He smelled the strong but sweet aroma of the desert in the thick air, feeling as if he was sinking deep into the earth. 

 A strange feeling like a wave of energy traveled up to his chest. Then with difficulty it entered his mind. He closed his eyes. His mind and body sank into an isolated space, cold and desolate. The details of his life popped up distinctly, one after another. The images from his childhood were quiet but lively. For all his life he was always trying hard, and for his adult life he was  tortured by worries. Tears spilled out, his thoughts stopped at his current impasse. He had overcome language barriers, got a law degree, become a prominent lawyer. Then he was married, had kids, and his family in the end just robbed his heart and wallet. He was dedicated to getting money and they were dedicated to spending it. After the divorce that had left him with nothing but sleepless nights, he swore that he would never marry again. Many women came and went. Through all that he realized that he was always lonely and craved for love. But women all they cared for and wanted was his name and his cash. Until he met HER. Again his heart melted. He broke his vow, marrying her. Not very much later, the flame in his heart dwindled. The woman he used to desire now became an enigma. He was a loser. Her boy was the only one who won her unconditional love. The shape and color of jealousy started swelling in his thoughts. He could see clearly all his sins, the conspiracies he had used to obtain fame, money, and give him sexual gratification. As if waking from a dream, he realized that everything in his life was meaningless. Life was not a journey that takes people to a well-chosen end point, like a pilgrimage to Mecca. He had lived his life on a treadmill. He climbed on it with exhilaration and kept walking, running, breathing hard, staring at a wall without thinking for one second about the trip that went nowhere. Now he was exhausted. The race led to nowhere had left him insecure and lonely. Why was he running? He couldn’t remember. For a long time his soul hungered for meaning and purpose. Nothing in this world could quench his desire. He vaguely thought that he would have to live differently. Really live! Not run on the treadmill. But how could he get off the belt without falling, he wondered. On the journey, he had missed one thing. He could have sung and danced along with the music of life, instead of struggling with it. He burst into tears.  Suddenly he heard a noise in his head. The odd rumbling was loud like thunder. He opened his eyes. The ground started moving with the figures that changed and moved. He felt his body temperature rising. In front of his eyes, the sky glittered with a million specks of light. A sea of stars moved in never-ending lines. A majestic military parade. Never in his life had he seen beauty so perfect. The noise in his head diminished, but whispering sounds came close. He turned to look at the cactus bush beside him. Tiny thorns glistened with light. Rainbows of color shimmered with life and with strange puffs of golden dust. He looked further. In the middle of the barren desert, undulating thorny cactus plants became a treadmill with the blonde woman running madly on it. Then he realized it was not the blond woman but his wife in the tight green suit running and panting. Where was she running to? He strained his eyes and tried to see. The tall slim figure on the machine suddenly squirmed like a snake. Then a long green cobra started moving slowly towards him. Terrified, he tried to stand up but every muscle was paralyzed. He couldn’t move. He made a gurgling noise in his throat. The snake slithered towards him. He telt a level of terror he had never imagined. Its hooded head came closer and closer. The split tongue was red like a darting flame. At the same time he saw next to him a fat face with slanted eyes, a pig nose, and the pointed ears of her boy.  He collapsed in the silence of the desert at night. Millions of stars danced in the pitch black sky.

*****

The Mexican was called to an unexpected business meeting. They changed flights and got to Canada a day early. The taxi dropped him off in front of his house at midnight. Her son was in his room playing with his iPad. SHE wasn’t home. His head was bursting with questions. He went to his room, but kept on his rumpled clothes. He opened the suitcase took out the bottle of tequila the Mexican had given him at the airport. He had tried many popular tequila brands in Mexico and none of them were o his taste. But this one is 100 percent pure blue agave, the Mexican man insisted. 

He took one sip, then another, and another. He didn’t remember emptying the bottle. One minute it was the blond woman another, it was his wife on the treadmill running in his spinning head. Where’s the machine going, he wanted to know. He sensed that he was lying in the huge desert with dozens of kinds of cactus all around him. He remembered how his heart ached as he looked at the silhouette of a lonely thistle reaching up towards the darkening sky. The bitter taste of hikuri. Holy sounds of the desert at night. The spiritual quest journey. He drowned and vanished somewhere. Then he heard the sound of a car. He crawled over the bed to the window and looked out. In the yellowish street lights, a white SUV stopped under the large elm tree across the road from his mansion. She opened her door and stepped out. A white man whose face he couldn’t see kissed her goodnight. A long passionate kiss. 

Calgary, October 2017

Please follow and like us:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *