Khi năm con cọp hết
và năm con thỏ bắt đầu
vào ngày mùng sáu tháng con chồn kêu,
ta đã chán dần, chán dần sự vật thế gian này,
bởi vì nồng nàn mến yêu cô tịch
ta đã lên tận đỉnh Everest, nơi thánh địa hoang vu.
Rồi trời đất khuyên nhau
gửi gió lốc đi làm thiên sứ.
Gió và nước sục sôi
và mây đen bắc phương cuộn hội;
đôi tinh cầu vô song, mặt trời và mặt trăng bị nhốt tù,
hai mươi tám vì tinh tú của chị hằng buộc chặt vào nhau; tám hành tinh bị ném tung vào xiềng xích
và giải ngân hà yếu đuối bị buộc ràng
những vì sao nhỏ đã hoàn toàn bị hơi mù khâm liệm
khi vạn vật bị vùi lấp trong hỗn mang và chín ngày chín đêm tuyết trời băng giá
rơi xuống, rơi xuống đều đặn mười tám lần.
Khi tuyết rơi nhiều
những bông tuyết lớn như những khối lông cừu,
và rơi mênh mang bập bềnh như những đàn chim lông trắng.
Khi tuyết rơi ít
những bông tuyết chỉ nhỏ như những con thoi,
và rơi quay tròn như những con ong;
những bông tuyết nhỏ như những hạt đậu ve hay hạt cải sen,
và rơi quay tròn như những con quay cuộn chỉ.
Tuyết luôn luôn vượt quá độ cao sâu,
trên cao, đỉnh tuyết trắng cao vút trời xanh
và dưới thấp, cây rừng cúi đầu chào đón.
Tuyết trắng mặc áo những ngọn đồi âm u
giá băng đóng ngập sóng mặt hồ
và dòng Tsangpo[2] xanh xanh dẫy dụa dưới lòng sâu.
Trái đất giống như đồng bằng không núi đồi thung lũng,
và dĩ nhiên, trong cuộc tuyết rơi vĩ đại như thế
bậc phàm phu đâu nói được lời nào,
đói chết cả các loài gia súc
và nhất là các chú nai tơ không tìm được thức ăn,
những chim trời thiếu thực phẩm,
những chú sóc ngắn đuôi
và những chú chuột đồng trốn chui vào hang ngách;
đôi hàm răng của những con thú bắt mồi cứng nhắc.
Trong những tình cảnh hãi hùng như thế
một định mệnh kỳ lạ đã đến với ta, Milarepa.
Là ba thứ này: bão tuyết tự trời cao,
cơn lốc băng giá mùa đông
và chiếc áo vải mà ta, hiền nhân Mila, mặc;
cùng nhau đua tranh trên đỉnh tuyết trắng ngần.
Tuyết rơi xuống tan thành nước lạnh;
gió mặc dù cuồng liệt cũng tiêu tan,
và chiếc áo vải của ta sáng lên như lửa đỏ.
Sống và chết vật nhau tranh kỷ lục
giáo và gươm mong chiến thắng giao đua.
Thì nơi đó ta đã là kẻ vô địch trong cuộc đua tranh anh dũng
ta sẽ là tấm gương cho những kẻ tín thành
và sẽ là tấm gương cho những kẻ trầm tư,
và nhất là đã chứng tỏ một tuyệt diệu
của chiếc áo vải duy nhất và lửa ấm bên trong.
Vì tất cả nguyên nhân ẩn kín của vô trật tự được quân bình
và từ đây mối xung đột trong ngoài từ xưa được
hòa giải.
Cả hai hơi thở nóng và lạnh
đã đem lại sự kiên cường
và ta đã hoàn toàn khắc phục được con quỉ mặt tuyết
mà nó đã hứa theo lệnh ta từ đó.
Rồi ta đã ra lệnh được trong tĩnh lặng
và không cần tụ tập những đoàn quân thế gian này
vì hiền nhân là kẻ chiến thắng huy hoàng cuộc xung đột hôm đó.
Vì ta là cháu của ông ta và ta mặc áo da cọp
nên khi ta mặc áo da chồn không ai nói điều gì.
Ta là con của cha ta và ta thuộc dòng giống vô địch:
nên chưa từng chiến bại trước kẻ thù nóng giận nào.
Thuộc dòng họ sư tử là chúa tể sơn lâm:
ta luôn luôn chỉ sống trong tuyết lạnh.
Thế nên sự chuẩn bị của địch thủ ta trở thành vô ích.
Nếu các ngươi chịu vâng lời lão nhân này
giáo lý tu tập nhiếp tâm
từ đây sẽ lan rộng mãi và nhiều thánh nhân sẽ xuất hiện;
và ta – hiền nhân Milarepa – sẽ là người lừng danh nhất
của tất cả những vương quốc trần gian này.
Các ngươi, đệ tử của ta, những kẻ tụ hội nơi này
sẽ tràn đầy tín đức
và lời đồn đãi các ngươi sẽ được bàn tán ra ngoài.
[trích chương Sự Truy Cầu Của Milarepa]