Vọng phục diễn
xuân cháy
non chạy
nước chảy
trời hoang vu
nhạc câm
văn cấm
triết cong
toàn một giọng
vô nhập
hữu diệt
xác liệt
tình dãy chết
sống cạn
lời dối
trí mù
tâm đổi màu
tin vỡ
tưởng ảo
thực khổ
lạc chính danh
gái hoang
ân phản
ái loạn
đêm nhiệt đới
tưởng con
vào cái
ngậm ngọc
phun hố đời
sinh gửi
tử về
lần hôn
trám vào suốt
một đỏ
một đen
nhập đóa
quỳnh hoa đêm
thẳng nụ
tà dương
chim ngửi
cái tà tà
nhanh vào
chậm ra
bạc phủ
vùng kiêu sa
cố giữ
rồi cho
tìm gặp
một đời vui
mắt mù
tai điéc
ảnh phù
âm quái dị
vào phúc
ra hận
xa tuyệt
vọng phục diễn
(SG 4/2/2021)
Xơ xác một vùng thực
kéo ngã một nhan sắc
đè trên bóng
trườn qua một ảo tưởng
sung mãn như thiên hương
rơi xuống những giọt nống
rất diệu kỷ
như nụ gì
tha hóa
một vùng có hoang sơ
xơ xác một vùng thực qua mau
xanh mướt thời
nút sữa thiên nhiên
ngủ một giấc dài
và trổ dậy lúc tà dương
ngập cả vùng
tha hương
mắt cũng nhạt
má cũng phai
nữ thánh vào thành
tìm tình quân
treo xác siêu thực
lên mảng tường rêu
như vết tích
thời tương tranh
từ nơi tự
đến nơi tù
giữa thiên kỷ
lạc điệu
tát cạn một mê đồ
vào non say
trời nắng ảo
vẫn tưởng đồng muối trắng
ngày xưa
hiện thực giữa phố thị
hôm nay
xứ cũng biển
lòng cũng dừa
thi nại thèm người
ngậm lời trăng
cưới hoàng cúc
vừa tái sinh
bên độc sơn
tịch mịch
đem thực cấy vào thanh
mùi nước biển vẫn nồng
chờ khi nhập vào sóng
nhớ lần hôn màu hồng
trâm vàng ơi
họa mi ơi
sao lại
đến như chớp
đi như tên
hương phi hề
phủ ảo
trên dòng sống
vô vi