Tôi ngửa tay hứng từng hạt mưa
của những cơn mưa ký ức
từ lâu
đã rất lâu
tôi không còn đủ sức chạy tìm cái vỡ vụn
Thời gian đâu có nhiều
cứ một chút
một chút
có ở đó là tôi trong từng hạt nước
rơi theo cơn mưa
tôi chưa kịp cầm lấy
đã chảy qua kẽ tay
Như đời người
nhìn qua bờ mắt khép
thấy cái không còn
là cái không còn thấy
Tôi tự biến thể
những tưởng sự khác biệt đã làm thay đổi cái không còn
nhưng không
tồn tại vĩnh viễn là thứ mất đi
Mưa cứ đến như tôi đã có
rất gần
tia chớp bùng chạy qua bàn tay rồi mất hút
Tôi lắng nghe
hình như đâu đây
có tiếng thì thầm của giấc mơ