Thơ TRẦN TỊNH YÊN

Mây rụng xuống cầu

Trên mép vực ngọn đồi này
em mềm như sáp nến
nghe giọng nói ai trôi trong lồng ngực
và những nọc độc dịu dàng
trườn đi
trong một vết thương mơ hồ
sau sợi máu rã rời

Lắng nghe hơi thở của những cù lao cũ kỹ
những cơn sinh nở không ngừng sinh ra những ẩn dụ mỏi mệt
một đêm vỡ òa sênh phách
có bàn chân bước về từ tro nấm hương
thức trong nguồn mạch núi non
nghe giao mùa tàn dần trên nếp áo

Về chờ chuông reo trong tay
mùa thu trở mình ngoài trang sách
heo may quay lại ao đình
và chân trời bắt đầu đâm lá non

Chỉ còn đôi mắt chim sâu thức trên quê hương phù ảo
một ngày chưa nguôi tiền kiếp
quay lại nhìn cơn gió

 

Những con sâu ăn hoa cúc

Mở toang vỏ cây
đám sâu non rời khỏi nơi cư trú cuối cùng trên tấm chăn rêu
bắt đầu ăn hoa cúc

Không còn gì để chạm tới
tầm gai buồn trên khung dệt
ngày ve sầu hát muộn trên con đường màu cá chết
rét căm căm một chiều phai

Sáng nay
những con sóc nâu vừa cắn vỡ giấc mộng của tôi
và em cũng đã rời đi
sau một cuộc rạn nứt đầy cát bụi

những con chim gỗ màu đỏ vẫn đi về trên cánh đồng
thoi thóp muối mặn

mặt trời vẫn mọc trong tranh

tháp đền vẫn thở

và mùi lữ hành của bóng đêm vẫn vang lên
từ những thanh lâu cũ kỹ

Một ngày nước hồ quên xanh
thấy rơi bên đường moiotj con trăng máu …

 

Please follow and like us:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *