Tôi không biết nói thế nào về nỗi buồn
Dưới từng lỗ chân lông có một đàn kiến đói
Ăn ăn ăn
thân xác tôi tê mỏi
Chiếc linh hồn đau nhói giữa cơn mê
Những giờ khắc lê thê
Mạch máu nản sầu buông trôi lũ hồng cầu tái ngắt
Giá mà máu tôi hoá được thành nước mắt
Tôi sẽ khóc
cho đến khi xác thân cạn kiệt
Phóng thích sự sống
ròng ròng
Khi gồng mình xoay xở với cô đơn
Tôi quên mất tôi còn ngôn ngữ
Tôi loay hoay giữa những ý nghĩ loã lồ
Chực chờ giải thoát
Người dấu yêu ơi
Xin người tha thứ
Về nỗi im lặng dài mệt mỏi giữa hai ta
Tình yêu chẳng nên là
Một sợi dây cứu chuộc
Người yêu dấu của tôi
Người không nên và chẳng cần phải là liều thuốc
Cho một sinh linh ốm yếu buồn sầu
Ta đã tan vào nhau
Ta đã hứa bạc đầu
Tôi có thể cởi bỏ áo quần trước người không nghi ngại
Tôi có thể nhắm mắt dắt tay người đi ngàn vạn dặm đường xa ngái
Nhưng nỗi buồn này
Cứ để tôi giữ lại
Biệt giam