cô ấy bẻ đi một cành hoa thơm trong lúc giận hờn
cô ấy giết một con sâu trong tưởng tượng
giết cả một người đàn bà ích kỷ trong mơ
giết cả sự tị hiềm
xuất thân từ cái ác
vươn lên thành một ngôi sao
cô ấy đang trong kỳ kinh
bực mình với bản thân mình
với cái tôi
với mọi sự bộn bề xung quanh
với cả gương mặt ngựa
nó làm cô phải ói ra
sự tức tối
lâu nay
người đàn bà ấy ma lanh
vươn mình lên nghiến những câu thơ
nhạt như khói bay
để bùng lên khát vọng
yêu quê hương
thứ tình yêu màu mè
khoe mẽ
chả có rung động đớn đau nào
nhớ nhung như giả vờ
khốn khổ
tha lương
cô ấy giết đi trong tưởng tượng
cái đẹp ma lanh quỷ quyệt
đang tràn lấp khắp nơi
đang lên ngôi
chèo lái
cô ấy muốn bẻ đôi tay
cầm bút
trên bàn phím
rã rời ra
khỏi kết nối bên ngoài
những cái chết từ tinh thần cô ấy
người đàn bà mặt ngựa
giọng nói ríu ran đọc thơ
những bông hoa
những con sâu
chết từ từ theo thời gian
trong sâu thẳm
chôn vùi dưới đáy sâu
mặt hồ
mùi tanh hôi
những cái chết giải thoát linh hồn
sự tự do
khỏi những băn khoăn trong các mối quan hệ
cho đi phóng thích đi
cút khỏi trong trí nhớ này
để được thảnh thơi
khỏi bực mình
[trong Song Tử]