cõi mềm chảy ướt áo ai
một chốn hoang vu
bỗng nhiên xa lạ
trên là làn môi
dưới là hố thẳm
chìm sâu vào nơi cũng quen
vì nước ngày xưa đã trở màu
hậu cung bao năm cũng vậy
suối vẫn bạc
tóc tơ vẫn xanh
và tình quánh đặc như thủy ngân
rót vội vào chén xanh
cạnh một rừng bướm
tán loạn giữa hoàng hôn
hoàng xé ra từng mảnh
nơi em về
dưới trăng lưỡi liềm
và hôn một cõi đã chín
một vòng cong mê đắm
Hoàng hôn – 7
chảy vô tận nửa khuya
như tiếng gọi
từ một tiền kiếp
trào lên những bọt trắng
giữa non nước vỡ nhòa
vỡ ra từng lời
chiêm bao
tia hồng vào đó
tia nào vào đây
không cũng say
có cũng say
nước non cách trở
xuân này lênh đênh
SG 22/11/2019