Thật lạ lùng khi nghe lại bài hát đó tối
Nay trong một chiếc xe thuê trên đường công tác
Hàng ngàn dặm từ bất cứ nơi nào tôi đã
Từng đến. Và bây giờ một giai điệu tôi không
Nghe trong nhiều năm có lẽ không phải vì lần
Cuối cùng nó rời khỏi hải đồ trở lại L.A.
Năm 1969. Tôi không thể tin rằng
Tôi biết những điều nằm lòng và không thể nghĩ
Đến một cô gái để đổ lỗi cho cô. Mỗi
Mùa hè tình yêu có bài hát của nó, và
Bài hát này tôi giả vờ coi thường, nhưng nếu
Tôi cô đơn khi nghe, bật âm trầm bổng để
Hát theo – một tiếng kêu giọng quạ nguyên thủy, các
Nốt đều phẳng, lời thơ trữ tình hầu như lu
Mờ. Không có gì ngạc nhiên khi tôi dành rất
Nhiều thời gian một mình quay vòng vòng trong chiếc
Xe cũ Thunderbird của cha tôi. Có những
Đêm tôi lái xe xuống bãi biển đậu, và đi
Dọc theo lan can bến tàu. Nước bên dưới lạnh
Và đen, những con sóng đơn điệu vỗ vào bờ.
Bóng tối và sương mù, nửa đêm biển, thành phố
Nhấp nháy phản chiếu ánh đèn – một khung cảnh hoàn
Hảo cho một cậu bé như tôi, cuốn phim The
Cecil B. DeMille về sự tự thương hại
Của tôi. Tôi nghĩ bây giờ tôi đã bỏ lại
đằng sau những đêm tối đó, mất tăm như những
Cô gái tôi không bao giờ có được, cuốn theo
Năm tháng, với chiếc T-Bird cũ đã thành sắt
Vụn. Nhưng một bài hát cũ, một quãng đường trống
Trải, có thể mở một cánh cửa và để người
Con gái và năm tháng qua đi, tiếng rầm rầm
Như những ký ức từ chiếc kệ bụi bặm, thắt
Chặt cổ họng tôi chẳng vì lý do nào, hứng
Nước mắt rơi chỉ riêng cho tôi.
“CRUISING WITH THE BEACH BOYS”
So strange to hear that song again tonight
Travelling on business in a rented car
Miles from anywhere I’ve been before.
And now a tune I haven’t heard for years
Probably not since it last left the charts
Back in L.A. in 1969.
I can’t believe I know the words by heart
And can’t think of a girl to blame them on.
Every lovesick summer has its song,
And this one I pretended to despise,
But if I was alone when it came on,
I turned it up full-blast to sing along –
A primal scream in croaky baritone,
The notes all flat, the lyrics mostly slurred.
No wonder I spent so much time alone
Making the rounds in Dad’s old Thunderbird.
Some nights I drove down to the beach to park
And walk along the railings of the pier.
The water down below was cold and dark,
The waves monotonous against the shore.
The darkness and the mist, the midnight sea,
The flickering lights reflected from the city –
A perfect setting for a boy like me,
The Cecil B. DeMille of my self-pity.
I thought by now I’d left those nights behind,
Lost like the girls that I could never get,
Gone with the years, junked with the old TBird.
But one old song, a stretch of empty road,
Can open up a door and let them fall
Tumbling like boxes from a dusty shelf,
Tightening my throat for no reason at all
Bringing on tears shed only for myself.
Follow Dana Gioia on Twitter: https://twitter.com/DanaGioiaPoet Subscribe to Dana
Gioia’s Youtube channel: https://www.youtube.com/channel/UC6dD…