Mùa xuân muộn màng
tình dang dở muộn màng
giấu nỗi buồn đi đâu
trong tim yếu mềm
Những mầm xanh như nhú lên
thầm trách sao buồn quá cuộc thế này
sao không để chúng chết đi giữa mùa đông giá lạnh
mà cứ phải hoài thai lần nữa lần nữa
Những đàn chim vội vã với nắng mai
giữa thành phố
rừng cây
mà chả vui hơn mùa đông cũ
thời gian cứ trôi đi
Người đàn ông nói với người đàn bà
Em đi đi đừng ở lại
cho anh chết một mình nơi đây
Em về đâu khi gắn liền nơi ấy
chả có đường về chân mỏi giữa trần gian
Tháng 4 buồn
buồn nhân gian bao chuyện mỗi ngày
buồn trái tim hẹp
buồn lý trí ác ôn
buồn cả cuộc đời
chả vui hết ngày
khi vẫn còn thức
khi vẫn còn nhịp đập