tranh Boris Pasternak
nơi nguồn nước ẩn vẫn miên trường nuôi giữ sự sống và âm thầm ngâm khúc tái sinh trong đêm dài bất tận của sự lưu chuyển một thời rất xưa khi ta và em chỉ là những vệt khói ngẫu nhiên tách ra nơi hố đen nguyên thủy của sự sáng thế dường như cũng nhanh và cũng mới lạ trong ảo giác của những tâm hồn mê đắm cái đẹp vừa rớt những giọt mồ hôi ướt đẫm trên thi nại âm u
cội nguồn của vô minh cứ sáng tạo rồi hủy diệt biết bao công trình làm từ muối và lúa bay phất phơ như ngàn chiêm nữ đang múa điệu cổ thần shiva trong ấn sử vật vờ sương khói
uống một chút nước bí tích để run rẩy khi thế gian này sau những biến dịch kinh hoàng chỉ còn lại ta và em ôm nhau nhìn sự sống và cái chết xô đẩy nhau giữa ánh triêu dương đầy mộng mị
cho một thiên thu trước hay một vạn đại sau cái tinh hoa này xuyên vào tinh cốc kia làm huy hoàng một mảnh trời cô độc hãy nên xé nát những lý trí thiện xảo những linh hồn bạc nhược chỉ biết tung hô và hát những bài loạn ca với điệp khúc mê cuồng trong đêm dài vô tận
bên trên không còn rừng lá bên dưới không còn biển nước chỉ lửng lơ là bụi và những tòa nhà vô hồn với những bầy đàn trần trụi kéo nhau đi về nơi đó và nuôi ảo tưởng đây là một vùng xanh xanh bao quanh một thềm lục có hình con tần long
cứ tự sướng như kẻ mù có bao giờ nhìn thấy ánh sáng bên kia chân trời và làn gió mát của đại dương mênh mông
qua rồi một bình minh chói quá một ngọ thiên cháy bỏng với những chiếc lá vàng đang rơi và ánh tịch dương không còn đủ sức để chuyên chở một trường ca của thực và ảo vừa vươn mình thức dậy đã méo mó ở cuối vùng thanh sắc chênh vênh
là cây già bất lực uốn cong thân để lắng nghe trái tim mùa xuân ấy vừa đi vào vàng thu mộng mị giữa vùng châu thổ mong manh phủ toàn một màu chàm ẩm mốc
SG 21/12/2019