Có lẽ cũng đến lúc chúng ta cất đi mùa rũ cũ, cất đi giấc mê sảng cũ. khi bên kia đường biên là bụi mận gai tứa máu, tiếng chim vỡ tan trên những đóa kim ngân úa tàn, người rồi cũng sẽ đi.
Tháng Tư sẽ đến trong lời nguyện thê thiết gió chiều. gió nứt vỏ mầm tanh tách đêm. những ung nhọt sẽ vỡ mủ, tiếng chảy ào ạt của máu sẽ gầm vang trong các tĩnh mạch. lời nguyện xin tháng Tư rồi có đến tai người, khi trên hoang mạc chỉ là cồn cào gió chướng . ” sao Người nỡ bỏ con? ”
Lụa quyện gió, gió quyện hình người trong trăng miên viễn . có thể là kể từ lúc em biết người trong tranh hằng đêm trò chuyện. những thâu đêm không rõ hình hài, mà trăng thì ngút xanh, chỉ trăng xuân vẫn cứ đa tình.
rồi sẽ có những ngày về đứng lặng trên đồi lộng gió. là đồi Golgotha hay đồi Charlie. mọi ngóc ngách đều mang ảo hình cái chết, những hình hài bất biến tháng Tư. sẽ có những đêm về ngồi lặng trong góc tối , nghe sự mọc rễ lan tỏa trong âm u, đã từng li biệt đã từng đằng đẵng, đã từng phát điên, đã từng mệt mỏi và đau đớn. sẽ là những cứa sâu trên thanh xuân, những thanh xuân đã không bao giờ trở lại.
giọt mưa thanh xuân rớt trên nhành sứ trắng những ban mai đẫm sương trong veo mới tinh hồi ức , những vết nhăn sẽ không hiện diện trên trục tuyến tính thời gian, chúng ta, anh và em, đã bỏ qua điều gì?
chúng ta sẽ về đứng trên đồi lộng gió và ngỡ mình đứng trên đỉnh phù vân, để nghe gió tháng Tư thổi giật giọng từng cơn ám ảnh màu tàn sát. con người đi không trở lại, em cũng không hề trở lại bên tôi trong mỗi thê lương ngập ngụa trận hồng thủy của ráng chiều.
chúng ta không phải là buồn bởi chúng ta đã quá buồn bởi những ngày của chúng ta nhuốm mùi buồn như trên đĩa thức ăn luôn nhuốm mùi hương thảo như nửa đêm nhuốm màu xanh của hoa cát cánh vừa nở như xúc cảm của tôi nhuốm những mềm mại tưởng tượng trên đôi tay em đôi tay nhảy nhót trên những phím lục huyền cầm huyết dụ. sự giao hoán cảm xúc sẽ vẽ ra trong vô tận ngôn từ những đường cong parabol như pháo hoa được bắn lúc nửa đêm, sẽ lóe sáng bầu trời vào một sát na ngắn ngủi mà vô tận. như một khúc buồn du thủ ánh đèn đường vàng vọt cho mỗi chia xa. tôi và em , chúng ta đã từng cầu xin an bình trên những độ lượng thế trần. nhưng công cuộc hoàn thành sẽ không ai còn quay trở lại, sự cứu chuộc không thể lặp lại cơ số lần bởi Cứu chuộc là duy nhất. chúng ta miệt mài vác thập tự cho nhau để đi qua những cơn buồn không cùng với nhau, đã qua mùa di trú và huyết yến đã hóa thành tơ đá. mỗi đêm, chúng ta có gọi tên những giấc mơ?