nàng đang đi trên giây giữa 2 trái tim của 2 người đàn ông
của hiện thực và thi ca
của đời thường và tiếng việt
của lý trí và trái tim
cùng như nhau
yêu thương và chịu đựng
lý trí cũng tràn ngập tình yêu
trái tim thì thừa yêu đương và luyến ái
tuyệt vọng làm sao
vỡ toang
buổi chiều mùa xuân không còn nắng nữa
cơn mưa vội vàng
biến mất còn lại gió và mây trôi
biển ngoài kia im lặng
những đàn chim gọi nhau
người đàn ông của đời thường bao dung
người đàn ông của thi ca xa lạ và quyến rũ nàng bằng thứ
ngôn ngữ lạ kỳ
nàng không hề rơi mà nghiêng cả 2 bên
như trái đất nghiêng
không bao giờ đứng yên
có lúc nàng hạnh phúc
trên tay với những bó hoa hồng
có lúc nàng tuyệt vọng như một đám tang suốt bốn mùa
có lúc nàng nhẹ dạ ngô nghê trao gửi không hề hấn tiếc chi
có lúc nàng tin tin vào ngọn cỏ
tin vào sự an nhiên
tin vào sự cô độc
tin vào sự kiếm tìm
tuyệt vọng của tháng 5
nàng không thấy lý do nào để tồn tại nữa
nàng không kiên trì nhẫn nại
như những cuộn len đan dưới gầm bàn
nàng chảy trôi như nước xuống dòng kênh
bụi mù và hôi thối
đen ngòm
nàng chết hay sống
nàng rõ mà đớn đau
không ai bỏ rơi nàng
chính nàng loại bỏ nàng khỏi 2 trái tim
sự mệt mỏi
chán chường
ẩn nấp mê cung
và
tự nhiên vỡ ra
như nước mắt tuôn trào
ngơ ngác
kiếm tìm cái gì
không hay biết
chuyện gì cũng hoang mang
vô vọng
tình yêu vô vọng
dân tộc vô vọng
cái chết vô vọng
niềm tin ở đâu
ở đâu
không muốn tìm và không thể tin được nữa
dù chỉ là một ngọn cỏ
một bông hoa
hay một khắc thời mùa trôi qua
[trong Song Tử]