Đỗ Quyên giảng dạy ngành vật lý hạt nhân
ở Đại Học Bách Khoa Hà Nội, nhưng bỏ nghề
dạy đi làm văn chương, những cuộc đi năm
châu bốn biển của họ Đỗ là một cuộc vùng
vẫy, nhưng rốt cuộc cũng không thoát khỏi
những thứ gọi là tiểu thuyết, là thơ…
TVM
“Mùa thu đến và đi theo những bàn chân lá”
Ð.Q.
- Mở
Thế giới nữ phủ đặt mùa thu tôi ba người
Ðầu của một người
Mình của một người
Tứ chi một người
Em tìm hết một thời chúng mình bên nhau có thấy hết mình ở những chỗ nào trên tôi?
- Ðối thoại
– Ðỗ Quyên,
Không biết anh còn nhớ đến thu?
Có còn dùng điện chỉ email này làm nơi sống gửi
Tính tặng anh một nửa thu cớm lạnh
Trên con đường dốc nặng sương
Nhờ anh check lại
địa chỉ con tim
địa chỉ cái nhìn
địa chỉ bàn tay
địa chỉ bản trường ca
bỏ ngỏ
Sắp tới Trái đất sẽ bàn luận với Bầu trời
Ðề tài Mùa thu và Các nhà thơ không trí nhớ
Tại Giảng đường Ngày Mai Ðại học Sao Hôm
Mời anh và xấp bản thảo không biết úa mầu
Tới dự
Ôi, những lá thư mùa thu!
Không bao giờ cần ngày viết
Không khi nào báo trước dấu chấm chót
Những lá thư thu sao như cùng một người viết
Không lẽ nỗi niềm thu có thể ký chung tên?
– Mùa thu nay lạnh sớm
Ðêm tháng Mười Một bản thảo muốn đóng băng
Bài vở gửi tháng ròng các phần hay virus gặm
Các số báo Xuân làm thùng rác cho tình
Nếu quả cực công khỏi cần layout lại mùa thu
Mỗi chiếc lá vàng biết chỗ rơi
Trên đất bằng
A!
Khi nào lá này rơi lại vào chỗ ấy?
Một mùa thu sau
được định nghĩa như một mùa thu muộn
Ai cầm cây bút lên bằng bàn tay không thuận
Sẽ viết nên những bài thơ thu hay
Những nghề mới những nơi ở mới
Không mang màu nào trong bức chân dung người thi sĩ chân phương
Mùa thu gọi họ là chân nhân
– Chân nhân?
Một giờ không vào check email ông/bà có thấy phần kín của mình xấu hổ?
(Tiên đề: Nhiều người không ưa PC đang có quan niệm rất sai khi coi điện thư như thủ dâm
còn thư mới là làm tình thực sự!)
Chỉ hỏi thăm thôi
Như thường lệ me vào thu lánh chết
Chào you, Hai năm mươi ơi!
Me vừa xong tờ trình lên sếp
phê phán Văn hóa đồng văn đồng hóa giữa Ðất và Nước
Khi hai chứng nhân này còn
Nhân dân cũng phải biết cho đất nước, cho bản thân mình vài cái búa
lúc cần
Ðể cùng biết lớn
Hai bàn chân của me
you sẽ nhận được
Tuần tới
Chưa cần chết những bàn chân cũng cần đến trước chỗ chết
Có thể đi tới đi lui
Nếu nơi đó thoải mái tự do
Bằng không phải đi tìm chết
Ðấy mới là cái khó nhất sau quyết định sống tồn
Phái hai bàn chân đi làm nhiệm vụ
Me hồ sơ sống-chết khóa sổ
Chuẩn bị lật lập các hồ sơ ngoài vòng tử sinh
Ðừng lo! Không có you trong đó
Có mùa thu – tất nhiên –
Với me, thu không là chiếc nôi cũng không nấm mồ
Vậy đó là con đường dẫn cái này đến cái kia rồi ngược lại và rồi lại ngược lại
Me quay theo thu
Thu quay trên you
Chúng mình quay
chúng ta quay
Quanh nhau
– Cám ơn tâm sự lý sự
Bên này nhiệt độ thơ vẫn cao hơn thân nhiệt và nhiệt độ môi trường
Các bài thơ tử sĩ đầy bàn
chờ an táng
Nhớ bên đó nhiều
Vẫn nhớ lời cảnh giáo về một thế hệ công tâm cân đo kho chữ nghĩa
Thế hệ sau không nhân chứng đánh giá chữ nghĩa qua chữ nghĩa
Thế hệ này có nhân chứng coi chữ qua người
Sự giải mã nằm ở dụng cụ cân đo hay ở tay mắt người?
Yêu làm sao bàn tay người lang thang nhặt lên những cánh lá rơi lãng đãng
Lá cứ rơi đi!
Thơ cứ được viết đi!
Lá khóc cho bài thơ chiến bại
Những bài thơ khóc cho những chiếc lá rụng
Các cánh rừng rậm thường thiên tả
Những nẻo đường hoang cực hữu
Lá khó tìm nơi công bình rơi xuống
Nó rơi – trước tiên – vì phía kia trái đất và lá là đây
Những bài thơ đến nơi nao để tự sinh ra mình sau khi ra khỏi bàn tay thi sĩ – Nơi ấy là Sự thật
và chỉ có Sự thật
Thơ thật sự là Sự thật
Sự thật không có trong hợp chất
Sự thật không hỗn ca
Và cũng như ánh sáng – Phải tắt thơ nơi này để thấy thơ nơi kia
Ðúng ra khi một chiếc lá đang rụng cả rừng thu phải lặng
chờ
Ðúng ra lúc một nhà thơ động bút toàn thế giới thi nhân phải biết giả chết
Lá chỉ biết rụng cho chính rừng thu
Không thể có một bài thơ nào được viết ra nhắm con mắt người ngoại bang
Con cái vợ chồng và cả giang san thì có thể
Không thể có một bài thơ nào được viết ra nhắm con mắt người ngoại bang
[còn tiếp]