Sẽ đặt một chiếc gương lớn trước mặt mình và đi tới
sẽ bắt tay chào nhau
nụ cười hợp nhất sự ly biệt đã bắt đầu nhen nhúm
sẽ nói với nhau câu nào là câu cuối cùng
“đi thôi! ”
sự im lặng sẽ được kỉ lưu giữa những bất lực níu kéo
đã không có thì lấy gì buông bỏ
những ngón tay đã buông thỏng từ những ngày xa xưa
sẽ bước tới gần hơn và áp má vào mặt kính lạnh căm trong suốt
chúng ta sẽ sưởi ấm nhau
sẽ đưa tay lau giùm nhau dấu hoen nước mắt
chỉ thấy ướt nhòa gương mặt mình
sẽ ngồi gục đầu trước nhau và kể nhau nghe về những nỗi niềm vô vọng
sự băng hoại ngôn từ đã khiến chúng ta trúc trắc không thể gieo vần
chỉ còn những thổn thức rơi ra từ mặt trống da người
cùng tiếng quạ về ráo dác đêm đen
người ngủ gục trong phòng vắng
đã kể nhau nghe bao lần trông ngóng
đã nắm tay nhau lau nước mắt cho nhau
đã từng gục vào vai nhau mà khép mắt
sao không hôn nhau đi
không hôn nhau đi?
chỉ có mặt kính lặng câm không lời hồi đáp