ĐÊM PLEI KU
Đêm Plei-ku
Những cơn gió se mình run rẩy
Chợt nhớ em câu thơ sáng bên trời
Đêm cao nguyên
sương giăng mềm lá cỏ
Đợi người thơ
ẩn trong lớp sương mờ…
Giá là gió
xuôi về quê chút mát
Giá là hương
gửi biển nồng nàn
Giá là sương
tan hòa trong nắng…
Lặng lẽ
cháy hết mình
cùng năm tháng cao nguyên…
HẠT NGỌC PLEI KU
Tôi về lại hồ Tơ Nưng phố núi
Câu chuyện xưa sao cứ nao lòng
Em xõa tóc bên bờ huyền thoại
Anh vô tình hãm gió nhặt mùi hương
Con đường nhựa xuyên qua những hẻm núi
Vách rêu phong điểm xuyết kim ngân vàng
Bãi cỏ xanh hoa cúc quỳ trải thảm
Tiếng rộn ràng chim hót động hồ xanh
Lại ngửa mình dưới bóng ngàn thông
Nghe ngọn lửa phun trào triệu năm trước
Nghe thành phố xanh niềm mơ ước
Nghe thì thầm em gọi – người ơi…