Ẩn hiện hình em giữa đêm
một sợi tóc rớt giữa hoàng hôn
ẩn hiện hình em giữa đêm
gió vẫn trắng
môi ẩm màu thiên nhiên
rỉ rả mầm sống
rất xa hoa
cũng đến như không có
cũng về như lãng quên
một lời nằm chết giữa thu
nhìn lại về phía mặt trời
hết sinh khí
vì bao ngày đã phung phí
những tia nắng vô hồn
diêm đồng
những ánh nước cứ tát
gầu sòng tụ vào một nơi
có mùi xạ hương
của chiêm nương
đang ngái ngủ
một giấc dài
em là bóng
kết thành hoa
cho diêm phu
thèm một nụ
hố rất sâu
ẩn chứa một hoài niệm
màu thiên thanh ngày có em
cất thơ vào hai nơi
nơi cạn nơi sâu ai biết phiêu
bồng như lá thu rơi suốt
hồng phai nhạt qua
thời thoáng người vừa đến
cuộc chơi đã tàn
Hai nhịp đi vào cõi nhớ
nơi gần em chưa đến
vì ngày mai sương khói
che mờ một nhịp lênh đênh
hai nhịp đi vào cõi nhớ
vầng sáng tụ giữa hai đồi
chảy dài xuống vùng thanh tịnh
rất khuya
mái tóc mầu lẫn vào triêu
dương sợi tơ hồng cứ phất phơ
trong ký ức
nhan cứ rã và sắc cứ tự tại
trên cành cây vừa khô
héo
khô bám vào môi
nở ra những hạt muối
trắng như em trắng
như trưa
ửng chín má hồng
thăm thẳm
chìm vào nơi
cũng rộn như màu chiêm bao
cũng nhợt như mùa đã hết
hết để trở thành
hết để nằm co
và rã tan giữa nước non xa lạ
ngày xưa là gần
bây giờ là xa
vì không
đã thành có bao giờ