Max Leiva/Guatemalan
Tờ nháp bút chì
trên giấy bỏ
như những ngày qua ngày rồi cũng bỏ
sẽ chẳng có nụ cười nháp nào dành cho nhau đâu
đời sẽ thêm chút nghi hoặc
sẽ không ai biết câu giấu tay ném đá
ai đâu hơi mà thử một lần
quán tính sinh ra từ quán tính
thử một lần chôn chân
trên vách tường bóng hoa hồ điệp tím hay trắng đều như nhau
qua ngày thì trong đêm thứ gì cũng là âm bản
những aura tối màu
lịm tắt khi trời chưa kịp sáng
nuôi từ nụ mầm non đến ngày kết ngồng
vẫn mong chồi không bị chột
sau cửa sổ lũ mèo gào đêm như khóc
để làm một phép thử cho sự hằn học
thất tín hay đa đoan cùng kết quả
thứ thuốc quá date gây chết cho người sống
thử một lần cho thuốc độc quá hạn
ngày rối nhàu
đừng khóc khi cành cây gãy
chiếc nôi buộc lỏng hay chặt thì cũng sẽ rơi theo
không có một định nghĩa cho sự ràng buộc tươm tất
sự phân ly vốn dĩ đã định hình ngay trong ngày hôn phối
dù chiếc nhẫn vẫn đang đeo
có một góc vườn để có thể ngồi bệt xuống và khóc
để giấu mặt vào giữa hai đầu gối mệt mỏi
đừng chờ mong hơi ấm một bàn tay sẽ phủ lên vai
giữa khi mùa hè phóng thích cái nóng trong từng mạch dung nham gió
gục đầu nghe một mối tình chưa chớm đã phai