Đôi khi ảo giác về sự đói xuất hiện
ta đã ăn của bố thí bất cứ loại nào.
Đôi khi ta đã gặm đá vì giới luật,
đôi khi ta được nuôi dưỡng bằng chân không,
và đôi khi ta đã tập cho quen với thống khổ như việc nhất thời.
Đôi khi ảo giác về sự khát xuất hiện
ta đã uống nước xanh mát của những khối đá đen.
Đôi khi ta đã uống nước của riêng ta,
đôi khi ta đã uống dòng từ ái,
và đôi khi ta đã uống nước huyền bí của thiên nữ trên trời.
Đôi khi ảo giác về sự giá lạnh xuất hiện
ta đã mặc cho ta chiếc áo vải duy nhất.
Đôi khi ta đã sưởi ấm bằng lửa tam muội bên trong,
đôi khi ta đã tập cho quen với thống khổ như việc nhất thời.
Đôi khi ảo tưởng về tình bằng hữu xuất hiện
và ta đã tin tri thức và trí tuệ như bạn bè.
Ta đã thực hành mười thánh hạnh, (2)
ta đã kinh nghiệm về chiêm ngưỡng siêu việt,
và ta đã quán sát tâm thức tự tri.
Ta, bậc hiền nhân, là sư tử giữa loài người,
đã dương chòm lông bờm bích ngọc của quán tưởng
và đã chiếm được nanh vuốt của trầm tư
giữa những đỉnh tuyết, đã tự đem mình làm thí nghiệm
và hy vọng sẽ hái đức hạnh như hái trái cây tươi.
Ta, bậc hiền nhân, là hổ giữa loài người,
đã thành tựu ba lực của thức tâm giác ngộ.
Với nụ cười của pháp huệ bất khả phân
hắn cư ngụ trong khu rừng tịnh quang lành mạnh
và hy vọng hái sự tốt lành của đồng loại
như hái trái cây tươi.
Ta, bậc hiền nhân, là linh thức giữa loài người
đã dương đôi cánh lễ nghi huy hoàng của sáng tạo
với bộ lông phấp phới của lễ nghi hoàn hảo (4)
đã quay tròn trong bầu trời nhất thể siêu việt với lý chân.
Ta đã ngồi nghỉ trên núi đá của thực tại tuyệt đối
và hy vọng hái được điều lành
của đồng loại và của chính ta như hái trái cây tươi.