Vàng Psycho-ĐỖ QUANG VINH

1.

Như mọi khi, tôi lại chở Nguyên đi rút tiền. Không hiểu vì lý do gì Nguyên thường đi cùng tôi mỗi lần phải làm việc này. Đôi khi tôi và hắn ngồi chung xe, lúc khác thì mỗi người một xe, nhưng cơ bản là tôi thường có mặt ở đó khi hắn chui vào cây ATM quen thuộc của mình.

Nguyên chỉ rút tiền ở một cây ATM cố định, nó nằm ở giữa bức tường dài dằng dặc của một doanh trai quân đội trên con đường vắng người qua lại. Đối diện với cây ATM là một dãy nhà giống hệt nhau trong khu đô thị đang xây dựng dở dang, cái công trình không hiểu vì lý do gì đã bị tạm dừng mấy năm nay ngay khi sắp hoàn thành. Mỗi khi dựng xe ở vỉa hè ngồi chờ Nguyên rút tiền, tôi hay nhìn vẩn vơ những ngôi nhà ấy; ngắm các ban công được sơn dang dở, dàn giáo bao quanh đã có dấu hiệu rỉ sét, những Ki-tốt với cửa kéo đóng kín mít và vài tấm nhựa che cũ mòn bị thời tiết làm cho bạc phếch. Trên những bức tường chi chít các dòng chữ và hình vẽ grapffiti nguệch ngoạc, chồng lấp lên nhau với đủ mọi sắc màu tạo thành một mạng lưới chằn chịt đến mức không thể giải mã nổi ý nghĩa của chúng. Dấu hiệu phá hoại có ở khắp nơi: kính vỡ, cửa kéo bị nạy, vài lổ thủng toang hoác trên tường, mở vào những căn phòng âm u và trống rỗng.

Quang cảnh hỗn tạp ấy đôi khi lại khiến cho tôi gai người. Tôi mường tượng trước mặt mình là bào thai của một con thú khổng lồ nào đó, cái bào thai bị sinh non rồi mặc kệ cho chết vì quá xấu xí. Để rồi từ đó nó bắt đầu trương phình và bốc mùi, thu hút lũ ruồi nhặn bâu vào xâu xé, cho đến khi da thịt của cái bao thai ấy nứt toác ra và từ đó chui ra vô số dòi bọ gớm ghiếc.

Rồi tiếp theo tôi nhận ra mắt mình đang bị hút vào một trong những lỗ thủng trên các bức tường, nó ngày một tiến gần và mở rộng hơn trong tâm trí tôi cho đến khi lấp kín mọi suy nghĩ khác, cứ như thể cái không gian tăm tối lờ nhờ của những ngôi nhà bỏ hoang kia là một cái miệng khổng lồ đang chậm rãi nuốt tất cả.

  • Xong rồi!- Nguyên nói lớn khi vừa bước ra khỏi cây ATM, nó mang vẻ mặt hớn hở của một kẻ mới vừa được cầm tiền trong tay.
  • Sao lần nào mày rút tiền cũng phải có tao đi theo vậy?
  • Chỗ này thỉnh thoảng có cướp nên tao muốn có người đi chung thôi.- Nguyên nhún vai.

Tôi nhìn quanh con đường vắng tanh.

  • Cướp quái gì cái chỗ này!

Nguyên leo lên xe và tôi vít ga, bỏ lại những lỗ thủng trên các toà nhà và những hình vẽ graffiti hoang dại. Liếc nhìn kính chiếu hậu, giữa con đường vắng tanh chỉ có duy nhất một chiếc xe đang từ từ chạy tới…

 

…nắng đã bị những áng mây dày che mờ sau một cơn mưa rào lúc trưa. Mặt Trời hắt ánh sáng lên những vòm mây, chúng tán xạ qua làn hơi nước để rồi rực lên sắc vàng chanh pha chút đỏ sẫm. Thứ màu sắc ấy đổ xuống mặt đất, đặc sệt như một loại nước sốt và ướp lên tất cả mọi thứ cái cảm giác nặng trĩu. Tôi chạy xe chầm chậm giữa con đường chỉ lơ thơ vài bóng người qua lại, trước mặt là một ngã tư nơi những dòng xe cộ đông đúc đang băng qua vội vã. Từ đây tất cả những chuyển động ấy như đang tan vào trong thứ nước sốt đặc quánh, trở thành vô số ảo giác méo mó và kỳ quặc. Nhưng ảo giác không nằm ở đôi mắt đang quan sát, nó xuất hiện đâu đó bên trong trí óc đã bị thứ màu sắc đáng ghê sợ của bầu trời tác động và làm cho biến dạng. 

Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, tôi xoè bàn tay ra xoay lật qua lại rồi nhìn chằm chằm vào nó. Cái sắc vàng đang nhuộm trên bàn tay tôi khiến nó trở nên giả tạo, cứ như thế đó là bàn tay của “ai khác” vậy.

“Giác quan của ta biết mọi thứ là thật, nhưng trí não của ta, nơi tất cả được tổng hợp lại dường như lại cảnh báo rằng đây có thể chỉ là một giấc mơ…”

Tôi chỉnh kính chiếu hậu lại để có thể thấy mặt Nguyên, đôi mắt của nó đang mở to với cái nhìn trống rỗng về phía trước, miệng mím chặt. Nguyên cũng bị bao trùm trong thứ sắc màu kỳ quặc này để rồi bị biến thành “ai khác”.

  • Giờ đi đâu đây?- Tôi hỏi Nguyên.
  • Thiên thần gãy cánh!- Nguyên nói ngắn gọn.
  • Okay.

Tôi rẽ phải và tăng tốc, dường như xung quanh chiếc xe những làn sóng đặc quánh của sắc màu đang loang ra, tựa như vạn vật cùng bơi giữa một biển chất lỏng đặc sệt vậy.

 

2.

Không biết ai trong đám đã gọi quán “Fallen angle” là “Thiên thần gãy cánh”, tôi chỉ nhớ mang máng thằng nào đó đã thốt lên cái tên này vào một buổi tối ồn ào, khi trên bàn đã chất đầy những chai bia rỗng. Sau đó có lẽ cả đám đã bật cười, những tiếng cười khô khốc pha lẫn với men say.

“Thiên thần gãy cánh” là một quán cà phê bán thêm đồ uống có cồn, nằm trong một con hẻm rộng lớn, nơi có một thời gian chúng tôi đã tụ tập để uống bia và chẳng bao giờ ngó ngàng đến cà phê trong quán. Theo lời chị chủ quán, người chồng quá cố của chị đã đặt tên nơi này theo tựa một bộ phim của Vương Gia Vệ về chủ đề giang hồ Hongkong. Chính vì vậy quán được trang trí bằng những gam màu nóng với sắc vàng đặc trưng trong nhiều phim của Vương Gia Vệ, thêm vào đó là vài cái bàn gỗ tự đóng và vài món đồ nội thật là lạ mang phong cách Hongkong hồi thập niên 80. Nghe có vẻ hay ho nhưng trên thực tế đó chỉ là một không gian hỗn tạp, được tô điểm theo sở thích với lỉnh kỉnh đồ đạc cả cũ lẫn mới. Tạo nên các góc tù đọng tối tăm, những cái bàn u ám, những chùm đèn lồng xơ xác treo lủng lẳng.

Trên gác mọi thứ còn tệ hơn, nó tựa như căn phòng ngủ của ai đó đã được dọn dẹp một cách vội vàng và người ta kê vào ba bốn cái bàn thay cho chiếc giường bị loại bỏ. Trên kệ sách, giữa những quyển truyện tranh là các tạp chí in màu cũ kỹ, các quyển sách lậu giấy mỏng tan đủ mọi chủ đề từ kích dục cho tới phổ biến kiến thức vũ trụ. Giữa hai cái mặt nạ kinh kịch trắng-đỏ treo một bức tranh sơn dầu, hình ảnh một thiếu nữ khoả thân quay tấm lưng trần vàng nhờ màu thời gian về phía người xem với một phần bầu ngực nhô lên đầy đặn, nửa khuôn mặt nàng quay lại nhìn hờ hững, mái tóc dài ẩn hiện sau bờ vai. Bức tranh dường như là thứ sáng giá duy nhất trong cái không gian tối tăm, tù mù ấy; nó không phải là kiệt tác, nhưng cũng gây được thiện cảm nếu chịu khó ngắm đủ lâu.

  • Chồng chị vẽ bức này đó!

Có một lần chị chủ quán nói vậy khi thấy tôi đang săm soi bức tranh.

 

3.

Tôi và Nguyên ngồi ở lan can, nơi có thể nhìn thấy nóc của những dãy nhà đối diện. Sắc vàng vẫn đang vây toả không gian khi cả hai nhấp ngụm bia đầu tiên, Nguyên rít thuốc chậm rãi rồi nó nheo mắt lại.

  • Mày thấy gì không?- Nguyên nói với giọng không chắc chắn lắm.
  • Cái gì, ở đâu?
  • Kia kìa!

Nguyên chỉ tay về phía một ngôi nhà cũ kỹ có khoảng lan can nhỏ, đằng sau nó là một khung cửa sổ được đóng kín nhưng lại không kéo rèm. Trên mặt kính loang loáng sắc vàng là hình bóng mờ ảo của hai hay vài hình khối đang chuyển động. Tôi căng mắt ra nhìn, nhưng càng cố gắng nhìn thì chúng lại càng nhoè ra. 

Đó có phải là hai cơ thể đang chuyển động? Hai con người quấn lấy nhau trong một buổi chiều ma mị, giữa căn phòng chật hẹp của ngôi nhà nóng bức. Khi nghĩ về những điều đó thì quang cảnh của chúng cũng hiện ra trong đầu tôi, những giọt mồ hôi chồm lên làn da bóng nhẫy, mùi tóc hăng hắc thoảng hương dầu gội đầu, hơi thở ngắt quãng vọng khắp cái trần thấp.

  • Tao thấy rồi, có phải có người…- Tôi thì thầm.
  • Người nào?- Nguyên hỏi lại.- Tao chỉ cột khói mà!

Tôi chớp chớp mắt, đúng là có một cột khói ở mãi phía xa thật, nó toả ra từ đâu đó giữa những dãy nhà và Nguyên đang chỉ tay về phía đó. Cột khói lớn màu đen cuộn lại và bốc lên dữ dội, nó xuyên thẳng lên bầu trời, dần loãng ra rồi cuối cùng bị pha lẫn vào những tầng mây vàng ủ dột.

  • Có cháy hả?- Tôi hỏi vu vơ.
  • Ừm, chắc vậy!- Nguyên gật gù nhấp thêm một ngụm bia.- Mà khi nãy mày nói người gì?
  • Không có gì.- Tôi lắc đầu.

Tôi quay lại quan sát khung cửa sổ lúc nãy, thật lạ lùng nhưng giờ đúng là chẳng có gì ở đó thật. Bỗng nhiên những hình ảnh mà tôi mới vừa thấy lại biến thành bóng của tán cây trứng cá hắt lên ô cửa kính. Chúng đang rung động một cách cứng nhắc, gần như chẳng liên hệ gì đến những tưởng tượng đê mê vẫn còn đang sống động trong đầu tôi.

Dụi dụi mắt mấy lần, tôi cầm chai bia lên và nhìn cái nhãn của nó. Một giọt nước lăn qua những dòng chữ trên nhãn chai, xô lệch sự sắp xếp giữa chúng. Trong một giây tôi thấy không hiểu những con chữ ấy viết về cái gì, dù đó là thứ ngôn ngữ mà tôi dùng hằng ngày, nhưng dường như ý nghĩa của câu chữ đã biến mất cùng với hai cái bóng hình người chờn vờn trên ô cửa kính.

“…phải chăng từ lâu, thực tại của ta đã trở thành một cơn mơ dài bất tận…”

Nguyên vẫn tiếp tục rít thuôc và nhìn cột khói.

  • Khói ghê quá, chắc cháy lớn lắm…- Nguyên nói, không hiểu sao giọng nó nghe thật xa xôi.

Giống như tôi đang đứng trên miệng giếng và Nguyên thì bên dưới đáy giếng, từ nơi sâu thẳm và tăm tối ấy giọng của nó vang lên, những tiếng vọng nối tiếp nhau.

  • Ở hướng đó là gì vậy?- Tôi hỏi rồi lấy tay chà sát lên mặt.

Hay chính tôi mới là kẻ nằm dưới đáy giếng, còn Nguyên thì đang đứng trên miệng giếng hét xuống? Rốt lại ai mới là ảnh gương của ai?

  • Không biết, giống như chỗ tao hay rút tiền…
  • Vậy à? Có khi cái khu đô thị nhảm nhí kia bị cháy rồi.- Tôi nhăn mặt, giờ giọng của chính tôi nghe cũng vang vang trong đầu.- Chỗ đó càng ngày nhìn càng ngứa mắt, nhiều khi tao muốn cho một mồi lửa…
  • Mày ngứa mắt cái gì? Tao thấy bình thường mà!
  • Nhìn gớm lắm, tao chỉ biết là tao ghét. Cầu mong cho nó cháy trụi luôn!- Tôi lầm bầm thêm mấy tiếng bực bội và hằn học.

Nguyên dập thuốc xuống bàn, nó ấn mạnh khiến điếu thuốc cong quặp lại rồi tiện tay vứt cái đầu lọc về phía sau. 

Tôi quay lưng nhìn theo cái đầu lọc. 

Chỉ cần một mồi lửa, hệt như cái đầu lọc vẫn đang còn cháy đỏ giờ nằm lăn lóc trên những miếng gạch tàu. Tôi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào đốm lửa mờ nhạt ấy, sau đó đôi mắt hướng theo làn khói mảnh chầm chậm bay lên rồi cuốn vào bên trong khoảng không gian tăm tối…

Những hình bóng lờ nhờ, lẩn khuất trong cảnh tranh tối tranh sáng. Một đám người đã ngồi ở đó từ bao giờ. Tôi thấy được vài cái miệng đang xì xào với vài bàn tay đang khua khoắn, nhô ra trên cái bàn chất đầy những chai bia rỗng. Thật lạ lùng là chỉ khi quay lại nhìn thấy họ thì tôi mới bắt đầu nghe tiếng họ nói, một chuỗi âm thanh ồn ào xôn xao, gần như không thể hiểu được. 

Có một điểm chuyển giao giữa bóng tối trong gác xép và thứ ánh sáng vàng vọt bệnh hoạn ngoài bầu trời. Giữa cái sắc màu chói lọi đến nhức và khoảng tối tù đọng kia nhất định phải có một bước chuyển. Nhưng bước chuyển đó nằm ở đâu? 

“…bước chuyển nằm ở đâu giữa cái ta quan sát và cái ta thu nạp?”

  • Tao đi vệ sinh cái!- Tôi đứng dậy.

Tôi không cần phải đi vệ sinh lắm nhưng vẫn tìm cớ đi ngang qua căn phòng, tự nhiên tôi muốn nghe lỏm cuộc nói chyện của những người bên trong. Dù là vài câu ngắt quảng không đầu không cuối cũng được, tôi cần biết được họ đang nói gì và bầu không khí thế nào. Sự ám ảnh kỳ quặc ấy thôi thúc tôi hành động.

Tôi bước trong khi hướng mắt về cầu thang, cố gắng không nhìn hay quan sát bất cứ ai trong khi tập trung tầm nhìn ngoại biên của mình để phân định đám người đó. Họ đang nói chuyện rất rôm rả, có vẻ như ba ngồi đang ngồi trên bàn, trong đó một là phụ nữ. Một người khác đang ngắm bức tranh treo trên tường, người thiếu nữ khoả thân với tấm lưng trần…

  • Thằng đó ngu lắm!- Giọng ai đó vang lên.
  • Không phải ngu mà là ngây thơ thôi!- Một giọng phụ nữ đáp lại.- Đàn bà ngây thơ thì không sao, mà đàn ông ngây thơ khó sống lắm…

Rồi những tiếng cười phát ra, văng vẳng khi tôi bước xuống cầu thang. Tôi nghiến răng và chẳng hiểu vì sao lại thấy tức tối, vào lúc này ngay cả sự tức tối của tôi cũng có gì đó không thật.

 

4.

Nhà vệ sinh chỉ là ba bức tường quây lại với nhau và một cánh cửa. Nó không có mái che nên từ đây có thể thấy được cả bầu trời gói gọn trong một ô vuông chật hẹp. Lúc này màu vàng của nền trời đã dần ngả sang sắc đỏ cam gay gắt, dấu hiệu của việc Mặt Trời sắp lặn và bóng tối sẽ ập đến sau đó.

Tôi nghĩ về tất cả những điều ấy trong khi đi tiểu, dòng nước tiểu tuôn ra cũng có màu đỏ quạch như nền trời. Đó là màu của ánh sáng nhuộm vào hay màu nước tiểu của chính tôi? Nhưng tôi không cách nào phân định được, nếu tất cả mọi thứ đều là đỏ thì sao ta biết cái nào vốn mang màu đỏ còn cái nào chỉ được nhuộm cho đỏ lên?

Bấm nút dội nước, thứ nước ấy cũng có màu đỏ cam đầy ma mị!

Tôi thở ra một hơi, có cái gì đó cứ nằng nặng trong lồng ngực, nhưng không hiểu sao cả thân thể tôi lại thấy nhẹ tệnh tựa như đang bồng bềnh trôi nổi theo một nhịp điệu nào đó. Dường như khi ý thức yếu đi thì nhục thể bắt đầu xâm lấn dần cái những khoảng trống bị bỏ lại. Tôi bỗng liên tưởng tới dãy chung cư bỏ hoang, mọi thứ đang xảy ra hệt như thế. Những hình vẽ grapffiti uốn éo bò lên các bức tường tựa một bầy rằn sặc sỡ đủ sắc màu. Rồi chúng cuộn lại, chồng chất lên nhau thành những hoa văn, tầng tầng lớp lớp cho đến khi chẳng ai phận biệt được một con rắn tồn tại giữa vô số con rắn nữa.

Và sau đó những lỗ hỏng toang hoác mở ra, tối đen và sâu thẳm…

  • Lâu rồi mới thấy em tới quán chị đó!- Giọng nói ngọt ngào của chị chú quán vang lên.

Rồi sau đó tôi nhận ra bàn tay chị ta vừa mới chạm lên vai mình. Tôi quay lại. Chị ta mặc áo thun cộc tay màu trắng với quần jean dài bó sát đôi chân. Mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ được búi gọn lại ở phía sau, để lộ cái cổ thanh mảnh và mỏng manh.

  • Dạ, lúc này em cũng bận quá nên không có thời gian…- Tôi trả lời ngắc ngứ.

Chị ta đổi tư thế, khoanh hai tay trước ngực rồi tựa lưng vào cây cột phía sau, một chân đỡ lên chân kia với vẻ thoải mái.

  • Lúc này em sao rồi, công việc ổn không?
  • Cũng tàm tạm thôi chị!- Tôi gãi đầu.- Ngày vẫn ăn đủ ba bữa, tối ngủ tám tiếng.

Chị ta bật cười, tiếng cười làm hai cái xương ức rung lên, khiến lớp da mỏng hõm sâu vào thành hai cái hốc đối xứng hoàn hảo với nhau. Tôi chợt nghĩ rằng hai cái hõm kia càng sâu, càng đối xứng thì bầu ngực sẽ càng hoàn hảo, không phải hoàn hảo về kích thước mà là về hình dáng. Bầu ngực hoàn hảo nằm gọn trong đôi tay, chúng đầy vung và nặng trĩu.

  • Nói vậy thì chị cũng ổn như em thôi!

Tôi chợt nhớ mình đã có lúc từng thèm muốn chị ta, không phải chuyện yêu đương mà chỉ đơn thuần là dục vọng. Thứ dục vọng bản năng cồn cào mỗi khi tới quán, khiến tôi luôn để mắt theo dõi, liếc trộm một goá phụ trẻ trung, nhìn cơ thể của chị ta với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. 

Mỗi khi chị ta cuối xuống dọn những ly nước trên bàn, mỗi khi chị rướn người kéo tấm bạc che nắng khoảng sân, mỗi khi chị khom lưng quét lá… Tôi thâu tóm từng khoảnh khắc vụn vặt như thế để nuôi lớn cơn thèm khát trong mình, từng chút một biến nó thành một nỗi ám ảnh khôn nguôi. Đó là chuyện của vài năm trước, sự thèm muốn ấy bùng lên như một cơn điên cồn cào da thịt, nhưng rồi chính nó cũng nhanh chóng phai tàn khi tôi đạt được sự thoả mãn với người khác.

Nhưng vào lúc này cơn thèm muốn tưởng chừng đã bị lãng quên bỗng chốc trỗi dậy mãnh liệt. Tôi cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên và cổ họ khô khốc. Phải là do cái bầu không khí này? Do thứ ánh sáng mê muội kia đang vây toả khắp không gian, khiến con người ta trở nên ngây dại và khơi gợi những gì nnguyên sơ nhất.

  • Nhớ ghé quán chị uống thường xuyên đó!- Chị ta nói như để kết thúc câu chuyện sau một tràng kể lể mà tôi không hề nghe được bất cứ chữ nào.
  • Dạ, dạ…

Tôi giật mình ngước lên nhìn khuôn mặt chị, tự hỏi liệu chị có nhận ra tôi vừa nhìn chằm chằm vào ngực mình hay không. Nhưng dường như chị ta chẳng quan tâm gì đến ánh mắt hay tâm trạng của tôi, chị thản nhiên bỏ đi đủng đỉnh lắc hông qua lại.

  • À mà hôm nào rủ bạn qua uống đông đông như mấy lần trước nha.- Chị đứng lại, ngoái đầu nhìn tôi.- Chị sẽ khuyến mãi cho, nhớ nhé!

Rồi chị hơi mỉm cười, đúng lúc đó một lọn tóc tuột khỏi búi tóc và rơi xuống loà xoà trên vai chị. Chính khi ấy tôi hiểu rằng bức tranh sơn dầu treo trên gác xép kia là vẽ chị. Chị khoả thân với tấm lưng trần và khuôn mặt ngoái lại kèm theo một nụ cười hờ hững. Tôi nhân ra góc nghiêng khiến cho gương mặt chị trở nên hoàn hảo, tạo một ấn tưởng khác hẳn lúc nhìn chính diện.

Tôi nuốt nước bọt.

 

5.

Tôi chậm rãi bước lên cầu thang. Chẳng còn vị khách nào ở đó nữa, chỉ có những lon bia rỗng nằm la liệt trên bàn, vài lon lăn lóc dưới mặt đất. Tôi nhìn quanh tìm kiếm một cách ngớ ngẩn, nhưng chỉ thấy những cái bóng đổ xuống đã bắt đầu dày hơn, màn đêm đang dần bao phủ và nhuộm màu vàng cam trở thành sắc huyết dụ. Họ có thể biến đi đâu chứ? Mới vừa nãy vẫn còn ở đây tận năm sáu người, thật lạ lùng. Tôi nheo mắt nhìn bàn tay của mình một lần nữa. Hình như đường viền của nó cũng đang ánh lên những tia lửa màu huyết dụ, các hạt màu trôi bồng bềnh long lanh ở khoé mắt, những hình lục giác xanh lá cây nhạt và nhờ nhờ tím xoay tròn chậm rãi di chuyển từ trái qua phải.

 

“…giữa những chuỗi ký ức đang mờ nhạt dần trong quá khứ và một tương lai vô định phía trước, thực tại ta đang sống là một khoảng giữa bất tận. Ta luôn thấy mình ở giữa một xúc cảm, một mối quan hệ hay một ý niệm…”

 

Theo những chấm màu đang trôi lờ đờ trong mắt, tôi ngước lên và nhìn thấy bức tranh treo trên tường giữa hai chiếc mặt nạ kinh kịch một trắng một đỏ. Người đàn bà khoả thân với khuôn mặt mỉm cười, đó là chị chủ quán. Tôi đưa tay ra sờ lên lớp sơn gồ ghề và thô ráp, cơn thèm khát vẫn đang hành hạ trong tâm trí. Tôi thấy lồng ngực mình căng tức và hạ bộ như muốn nổ tung.

Khát cháy họng, tôi nhớ đến chai bia của mình nên đi ra ngoài lan can với những bước chân khập khiễng. Từ bên trong căn gác xép, tôi nhìn thấy Nguyên ngồi giữa một hình chữ nhật hoàn hảo được tạo thành bởi cánh cửa dẫn ra ngoài lan can. Lưng nó hơi khòm xuống suy tư và phủ trùm trên đầu, đè nèn vô số nóc nhà lô nhô xấu xí ở phía xa và các đường dây điện chằng chịt là một bầu trời đỏ quạch, khủng khiếp màu huyết dụ. Ngay trên đỉnh đầu của Nguyên, một khối máu khổng lồ như muốn trồi ra khỏi những áng mây đang ẩn hiện. Đằng sau chỗ đó là vầng Mặt Trời sắp tắt, cố gắng bùng nở những tia sáng dữ dội cuối cùng; nó đang bị màn đêm xâm chiếm, nhuộm sắc đỏ thành màu đen bầm ánh tím huyễn hoặc.

Tôi bất giác thấy ớn lạnh sống lưng trước quanh cảnh quá khủng khiếp ấy. Loạng choạng ngồi xuống chỗ của mình tôi nhấp vội một ngụm bia đắng nghét và chua nồng vì đã khui quá lâu.

  • Ủa đám khói đâu rồi?- Tôi hỏi khi nhận ra cuộn khói bốc lên ngùn ngụt lúc nãy đã không còn nữa.
  • Không biết, chắc người ta dập tắt rồi.- Nguyên nhún vai.
  • Nhanh vậy, tao tưởng cháy phải dữ lắm mới ra cả đống khói như vậy.
  • Nhanh đâu mà nhanh, mất hết cả buổi chiều còn gì.
  • Vậy à? Mình ngồi đây bao lâu rồi?
  • Tao không đem đồng hồ, mà điện thoại cũng hết pin rồi.

Không cách nào xác định được thời gian khi mọi thứ bị nhuộm trong những sắc màu này. Đỏ, vàng rồi tím bầm, rồi sau đó là gì nữa? Là bóng tối, bóng tối bao phủ con hẻm vắng vẻ chật hẹp, trong khi trên những con đường lớn ngập tràn ánh sáng từ các ngọn đèn, xe cộ và biển quảng cáo…

Vào mỗi buổi tối, con hẻm trước cổng “Thiên thần gãy cánh” lúc nào cũng tối tăm, ánh sáng duy nhất là từ cái bóng đèn dây tóc nhỏ bé treo trước cửa quán. Và từ điểm đó, nếu đưa mắt nhìn về phía những khu nhà cấp bốn tồi tàn, ta chỉ có thể thấy các hình khối nhạt nhoà đan vào nhau thành một bức tường xám xịt.

Tôi nằm dài trên bàn, nhắm mắt lại và nghĩ tới chị chủ quán. Chị đang khoả thân và quay lưng về phía tôi, một phần bầu ngực lộ ra ẩn hiện, gương mặt chị ngoái với một nụ cười ma mị. Nụ cười ấy mời gọi, thương hại hay thách thức? Tôi vươn tay ra ôm lấy chị, không phải ôm chị trong hiện tại, mà ôm cái bóng hình ẩn tàng đằng sau bức tranh sơn dầu của người chồng quá cố.

Đôi tay tôi xuyên vào những lớp sơn dầu, để rồi choàng hết cả vòng eo thon thả. Thân thể chúng tôi áp sát nhau, tôi có thể cảm nhận làn da mịn màng của chị đang cọ sát trên ngực mình và dương vật của tôi đang chạm vào xương cụt của chị.

 

“…có một tấm rèm đang che phủ những bộ máy tinh vi, khiến ta ngày một dấn sâu hơn, ngày một đi xa hơn cho đến khi không còn đường quay lại…”

 

6.

Bất chợt có ai lay vai tôi, tôi ngồi dậy và quay nhìn ra phía sau. Vẫn là căn gác xép trống trải và tối tăm chẳng có lấy một bóng người. Tôi định hỏi Nguyên, nhưng chẳng có ai ở đó cả, chỉ còn chai bia rỗng đặt trên bàn.

Tôi đứng dậy.

  • Nguyên, mày đâu rồi?- Tôi hỏi nhỏ, rướn người nhìn xuống khoảng sân bên dưới nhưng chẳng thấy ai.

Băng qua căn gác xép, tôi xuống cầu thang. Cũng không thấy chị chủ quán đâu, trên quầy một ấm đun nước siêu tốc vẫn đang chạy, nước bắt đầu sôi lên ùng ục khiến cái âm run lắc lên từng cơn dữ dội.

  • Nguyên! Nguyên!- Tôi bắt đầu kêu lớn hơn.

Cảnh vật sẫm dần, những cái bóng đã hoà vào đêm tối, nhưng đâu đó ánh tím vẫn le lói trong không gian. Cục máu bầm đã biến mất hoàn toàn trên nền mây xám đen, chỉ để lại một dãy ánh sáng nhợt nhạt màu đỏ sậm gần chuyển sang nâu đục. Tôi nhìn vào sâu trong quầy, nhưng chẳng có gì ở đó ngoài một khoảng tối đen đặc và gần như phẳng lỳ.

Một lần nữa lại có người bất ngờ chạm vào vai tôi và lắc mạnh. Tôi quay lại những vẫn chẳng thấy ai.

  • Ai vậy?- Tôi gào lên.- Nguyên hả? Tao không giỡn đâu nha mày!

Tôi chạy ra phía cổng và đứng trước con hẻm tăm tối, một bên là những dãy nhà lờ nhờ ẩn hiện, bên con lại là lối dẫn ra con đường lớn hoàn toàn vắng lặng.

Không một bóng người, không một hàng quán, không một chiếc xe, không một tiếng chim, không một cử động…

Không có gì cả!

  • Nguyên…- Tôi thì thầm.

Một lần nữa, ai đó lại đặt tay lên vai tôi, nhưng lần này cánh tay ấy kéo thật mạnh. Một sức lực khủng khiếp dường như không thuộc về con người khiến tôi không cách nào giữ được thăng bằng và ngã vật ra sau. Cả thân người tôi chới với, tôi thét gào hoảng sợ những tiếng thét đã biến mất ngay khi vừa ra khỏi miệng, tôi cố cưỡng lại cú ngã nhưng vô ích. Tôi ngã xuyên qua con hẻm tráng nhựa, ngã xuyên qua bóng tối, xuyên qua tất cả mọi ký ức, cảm giác được xâu lại thành một chuỗi trang sức dài vô tận với đủ mọi sắc màu và hình dạng.

Giống như rơi xuống từ một toà tháp cao, giống như bị lộn ngược vô số lần, giống ai đó lôi tôi lên từ vực sâu bất tận…

Rồi tôi bật dậy, đôi mắt mở to thao láo trong khi thân thể bị dính chặt trên chiếc giường với vô số máy móc và băng gạc.

  • Huyết áp đã ổn định, bệnh nhân có dấu hiệu hồi tỉnh!- Giọng ai đó vang lên bên cạnh tôi.

 

30/04/2021

Đêm…

Please follow and like us: