nhiều năm trong khu vườn bỏ hoang
tôi ngủ
tôi mơ giấc mơ vớt chữ
hỗn độn ẩn ngữ sét rỉ
chữ chết / thơ chết
tôi tống khứ mọi ý tưởng đang ẩn núp trong cái đầu rỗng
điên rồ quật thơ
tôi đem giấc mơ ra chơi trò cá cược / nhạo báng / chặt đứt / xé rách / ráp lại rồi chặt đứt / ráp lại rồi xé rách
tôi thấy da thịt mình biết khóc
im lặng ám ảnh trắng
tôi đi về hướng những người đàn bà hốt gió / bện dây
buộc vàng phai hương sắc
những người đàn ông gỡ tóc thả vào đêm trũng giấc
tôi đi về biển
đọt sóng băng xanh âm ỉ dòng triều dương cương cứng / bọt lửa lăn liếm láp nhục thân trầm uất
đêm nghiêng mắt ngó ngày rữa mục
tróc từng cụm hoang rêu
rớt từng chùm thân phận
cũ vòm trời / cũ thời gian / cũ rừng / cũ biển / cũ phố / cũ hương / cũ tình / cũ mộng
tôi đi
quất vào tôi khúc tao nôi của biển
tôi cúi lượm những âm tiết ướt nước / những ngữ điệu mắc cạn
trả chúng về biển cả
tôi thấy giấc mơ tôi nguyên vẹn trên lưng còng gió
tôi quay về khu vườn bỏ hoang
xác nhận sự tồn tại của chữ
tôi ngắm kỹ diện mạo thơ
và tôi không ngủ.