Chập choạng chiều
Ta ngồi bên khung cửa
Ranh giới trong và ngoài ngôi nhà
Là một tấm gương
Mặt gương không soi được mặt ta
Mặt gương giấu chiếu rượu dân dã của ta
Một bát canh rau rừng
Một đĩa cà đắng
Một ly chuối hột tự tay ta trồng
Hạt giống từ chim trời nhả rớt
Mặt gương không che chắn phía sau lưng Thông suốt với bầu trời có đám mây màu chì xám xịt Bỡi ta ngồi một mình
*
Ta từng đi đứng một mình
Ta chưa choàng vai ai khi ta đi một mình Choàng vai một mình/ ta sợ rơi vào khoảng không Một mình ta mới nhớ ta còn tỉnh thức
Một mình ta mới nhớ ta là người không thừa Bên cạnh ta còn có hai người đàn bà
Hai người đàn bà có chi là nhiều
Có khi một nửa người đàn bà lại thừa thảng thốt
Đi ra nửa người
Đi vô nửa người
Một nửa chờn vờn
Sự sống ngóp ngoi trên vũng lầy đã chết *
Một nửa
ngộ xưng là bạn ta
một nửa
ngộ xưng là máu thịt của ta
một nửa
ngộ xưng là người tình trăm năm của ta
một nửa và một nửa
*
Chiều nay ta kết nối với bầu trời
Tự soi gương với chính mình
Ta thấy neo trên đầu ta
Một vầng trăng vừa khuyết.