- Ðầu
Thì cứ cầm những cái thơ cầm được đó mang ra buồng phổi thành phố – công viên hay trung tâm quang tuyến – mà sao gần y bản chánh rủi có mất một nét phết nào của vật thể cũng vì mùa thu ưa rơi rụng lắm đó bạn hiền ơi bạn đến góc đại dương này với cái laptop nặng mùi là đã phản đối nền văn minh Tháp đôi sụp cái rụp
Không đâu mà không mất gì khi trong tay còn không có cả con chim mình ngay cả con chim không biết khóc thậm chí khóc ngoài biên ải kể cả biên ải còn không có trên bản đồ tình ái lẫn bản đồ địa dư trong cả bốn mùa thu đông xuân hạ
Chả làm sao nói lại với nhà bạn được khi bạn không nói bằng cái nói được mà chỉ nói tinh những cái được nói thôi thế này nhá ta thử đối thoại bằng cái nghĩ xem mùa thu có hậu hiện đại chút nào chăng
Ê nói dzậy nghĩ dzậy là mất tính đại chúng lẫn tính mùa thu đó số là vì trên mặt bằng thân thể cái nghĩ không đa nguyên đa phu đa thê đa đảng đa dâm đa dục không bản sắc dân tộc không hội nhập khu vực và quốc tế không trống kộng không sây rựng kộng đồng bằng cái nói đâu à nha chứ không à chúa đâu có nghĩ khởi thủy là nghĩ
Cần-vượt lẹ đoạn trên ra phông u-lì-cốt dùm cái đi ông thày mùa thu rày thảy ló leo lên lưới tà-là-oát cho cong sắc như cái lưỡi lê lóng la lóng lánh lính lê lợi leo lên lầu lấy ló lăm lào cho thiên địa trong ngoài hình chữ ét-xì coi lé mắt chơi
[còn tiếp]