Bất chợt nghĩ khi ăn cháo cá
Ý nghĩ như những cộng rau thơm
rắc vào
gia vị
Bên một bát cháo loãng
Bên một ít cá cơm nho nhỏ
Những con cá leo lên chiếc muỗng
Rồi bước vào bụng ta
Ta chợt nghĩ mười năm hai mươi năm sau Những con cá này sản sinh
những con cá này lớn lên
Làm sao leo lên chiếc muỗng?
Mười năm hai mươi năm
Những ý nghĩ nho nhỏ
Những nỗi nhớ nho nhỏ
Lớn dần lên?
Ta có nỗi buồn nho nhỏ
Mai sau hóa thành tảng đá
Hay biến thành bụi
Rồi bay đi mất…?
Mạch nguồn …
Vì xa biển nên anh không thấy biển
nhắm mắt như thế nào Càng không nghe lời giận hờn của sóng
Vì xa biển nên không nghe linh hồn con cá khóc Linh hồn có nước mắt không
Cá chết có nước mắt không?
*
Như thể từ ngày anh xa sông
Từ ngày anh quay quắt với sông
Không biết sông bên nào bồi bên nào lở? *
Anh về với bến nước trên đồi cao,
Bến nước trên đồi cao,
Giờ cũng không còn nữa
Tiếng cười giòn của năm nào
Ra đi không từ giã?
*
Cái giếng trong vườn nhà anh
Đêm đêm về lại khóc
Ngày thở những tanh rêu
Đêm thở những mùi buồn
Liệu còn mạch nguồn nào
Trong vắt với chúng ta không?