Tôi – gã thi sĩ hoang
Như bông cỏ dại
Nở mặt sương mù
Màu là giấc mơ
Bông cỏ dại bị dẵm đạp
Hòn đá lăn,
Tứ thơ dập nát ven đường
Thơ tôi – câu chữ mưa hoang
Lòm còm bò dậy, gượng gạo và quay cuồng
Mùa sinh nở giữa cánh đồng mất tích
Còn đâu tã lót ngữ ngôn…
Tôi lớn lên,
Cỏ dại giữa cỏ dại
Ngậm sương khuya ứa giọt đầu hè
Ngọn gió gầy gò thổi qua vạt đất nứt nẻ
Tiếng hát ốm o len lỏi vào hồn
Mèo mả gà đồng
Chồn hang cáo đốm
Ma trơi quỷ hờn
Thi sĩ loài không mọc tóc
Loài không đội mũ trên đầu
Chỉ có nắng ngang tàng và mưa bao dung ôm chầm bông cỏ
Ôi bông cỏ hoang,
Mi là quê hương của tứ thơ ta – gã thi sĩ đồng làng, xó núi
Mọc là mọc một tình yêu hoang dại
Trước gian trá lọc lừa
Ta có thể bị vất đi dưới lưỡi cuốc ranh ma
Nhưng loài cỏ âm thầm sức chịu
Câu thơ có thể nằm nghiêng trổ một đóa nỗi buồn…