KẺ ĐÁNH LỪA CHÍNH MÌNH
Ấy là ống sáo bảy lỗ
Vẫn thường đưa lên bờ môi
Thoát ra giai điệu của làn hơi
Sự ngắn, sự dài
Sự quyến rũ không thời gian
Chảy nơi vành tai
Tôi đã nghe du dương trong ấy
Về kẻ đánh lừa,
Thật sự đánh lừa chính mình
Làn hơi của mình
Bờ môi của mình
Mười ngón tay của mình
Còn tiếng sáo là của kẻ khác
Thoát ra từ sự trống rỗng huyền diệu…
ẢO GIÁC HALLOWEEN
Đêm nay trên đường phố vắng ngắt
Sau một Festival hoa,
Tôi đứng ngắm Halloween của chính mình
[Diễn ra…]
Bằng ảo giác có thật
Cô gái Mơ-Nông mang mặt nạ ma làng
Chàng trai K’ho đẹp như ó ma lai
Đàn sơn dương cầm cung nỏ
Nàng Ê đê cưỡi voi xinh đẹp
Bầy ma áo tơi chuối phập phồng
Già làng mặt nạ như trái bí đỏ ngậm ống vố
Mụ phù thủy đi cà kheo
Trống chiêng vang dội
Những con ngựa gầy nhom chở hũ rượu cần
Tất cả mang gương mặt thiếu nữ
Hồn nhiên giữa cơn say số phận
Và đường phố đã lựa chọn số phận
Khi tiên tri cho phận số từng người
Trước ngả năm, ngả bảy
Họ đi về đâu?
Về đâu,
Vai gánh những vai diễn
Chưa có hồi kết thúc…
Nhưng không ai thấy họ
Chỉ một mình tôi thấy họ thật sự không mang mặt nạ,
mà ngày mai trên đường phố này sẽ đi qua
những người mang mặt nạ của lễ hội lớn
Halloween cuộc đời…