4. Mình
Nhìn từ sau lại cả một vùng thèm muốn
Hai tấc gang ngang không tới tường thành
Chỗ hẹp nhất chờ sự mạo hiểm nhất
Thực tiễn cắm ngút vào lãng mạn vừa tầm
Khô vừa vừa vì make-up phải chăng
Phủ không kỹ như tầm độ tuổi
Âm thanh quyết định một thiên hà
Vẫn thấp thỏm nhón hai lần nhấm một
Hai chỗ đó nhìn chờ từng bước
Không hề lay gợn
Ở phía màu
Hồng hồng nâu nâu đậm đậm
Không chờ thêm tiếng nhỏ đã cất lời
Sụyt!
Cái bí mật này ba phe đồng chủ tịch
Phe thứ ba phản bội lúc nào có thể
Thờ ơ có thể nhập cuộc có thể
Mía ngọt ngon mía nhỏ mía to ơi
Dài như thế mà thuôn thuôn như thế
Không can chi khoảng cách thân sơ
Cái đen đỏ bắt đầu tỉnh giấc
Phận vắn dài đã biết lo lo
Mùi bao giờ cũng chung thủy khoảng trung
Âm thanh lên thượng tầng dễ bốc
Sắc màu tìm đáy tái thể hiện mình
Những lần sau
Không mỏi cơ tay không mòn cơ các loại
Không mỏi cơ miệng không hao các loại cơ
Cơ mắt đi nghỉ và cổ họng lên ngôi
Chỉ nghĩ đến cũng không còn sức mạnh
Thì lại chờ lại nói lại nhìn nghe
Lại ngóng tiếng nhỏ chờ tiếng to
Vu vơ ra chỗ không
Cầm cái không ai động đến
Ðặt lên chỗ không khác
Hỏi cái không ai đáp
Ðáp cái không ai chờ
Chờ cái không ai nhớ
Nhớ cái không ai nhắc
Nhắc cái không ai quên
Quên cái không ai biết
Biết cái không ai biết
[còn tiếp]