Trở lại với ả ư? Không đời nào.
Nếu bảo tôi là tiểu nhân, hay thù dai, hay là gì nữa, tôi chịu. Nhưng tôi không thể cao cả với kẻ đã biến tôi thành tàn phế.
Tôi căm ả, mụ phù thủy. Chỉ cần thấy bóng dáng hay nghe giọng ả là tôi muốn rủa. Thứ vừa ác vừa khùng! Tàn kiếp ngươi cũng chẳng với tới cái cõi ấy. Đừng hòng cái lão già ngươi hôn chân trong bức ảnh trên tường nhảy ra giúp được. Sa-ma-đi! Hãy cứ mơ đi. Haha! Tôi mắc cười. Cứ ngồi khoanh chân nhắm mắt đánh vật với mớ ý tưởng và hình ảnh lăng xăng rủng roảng trong đầu. Nó không biến mất đâu. Cứ uốn vặn thân thể, gò ép tứ chi vào những tư thế trái tự nhiên.
Hãy cứ mơ. Sa-ma-đi! Hahaha.
Tôi nhớ hôm ả xuất hiện trong tòa nhà khổng lồ nơi người ta giam giữ bọn tôi để chờ ngày hành quyết. Lúc ả dừng lại chỗ tôi, tôi gắng mọi cách để thuyết phục ả rằng tôi, chứ không ai khác, là kẻ xứng đáng được chọn. Bộ dạng. Ánh mắt. Lời cầu. Nụ hôn kính cẩn chạm trên bàn tay ả. Phải nói chưa bao giờ tôi hạ mình thống thiết đến vậy. Ả nộp tiền chuộc tôi ra. Đám tử tù chung quanh gật gù, bảo số tôi may. Lũ khờ! Tôi thầm bĩu môi. May con khỉ mốc. Tôi có cả thảy chín cuộc đời, bao nhiêu năm lây lất bươn chãi, tiêu tan hết tám rồi, còn mỗi mạng tôi không muốn bị thiêu sống trong lò ga với hàng trăm kẻ xấu số khác. May rủi do mình. Chẳng phải sự hiểu biết và đáp ứng nhu cầu của đối phương đã quyết định mạng số tôi lần này sao? Tôi vênh váo nhìn lũ bạn ganh tị và buồn bã chúc mừng tôi.
Ngờ đâu, thoát khỏi án tử hình tập thể, tôi lại bị tống vào ngục giam khác.
Chính ả, người đàn bà tôi lầm tưởng là vị cứu tinh, nhốt tôi trong căn nhà hai tầng tráng lệ. Gia đình cai ngục mới gồm có: ả, chồng, con gái, và thằng chó lông vàng lấc cấc. Của đáng tội, cái thằng chó xuẩn ngốc này, cũng như con gái ả – thứ nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, tôi không chấp. Còn lão chồng luật sư nghiện rượu, công bằng mà nói, không làm gì đến nổi tôi phải ghét, chưa kể hắn lại thỉnh thoảng thí cho tôi khi hộp cá mòi, khi mấy lát thịt bò tươi, nhưng tôi luôn nhắc mình phải cảnh giác. Đã từng vào tù ra khám, tôi lạ gì. Bọn cai ngục có chung thứ máu. Ác và Điên.
Giờ thuật lại tôi vẫn còn ức. Hôm ra khỏi nhà tù khổng lồ ấy, ả chở tôi thẳng đến nơi hành hình đầu tiên. Ả bảo rằng tôi phải tiến bộ, rằng đã đến lúc tôi phải trở thành một gã trai đứng đắn. Nghĩa là tôi phải được sửa đổi. Vì lợi ích của môi trường, vì tuổi thọ của tôi nữa. “Bao nhiêu năm nhăng nhít cũng đã rồi còn gì!” Ả nói lẽ ra tôi phải làm chuyện này từ lâu rồi. Ả ngửa mặt cười nhả nhớt. Hơi trễ, nhưng còn hơn không. Tôi rụng rời, nghĩ đến cách chạy trốn khi xe dừng lại. “Đừng sợ. Họ có thuốc gây mê,” ả trấn an, như đọc được ý tôi. Xoay sang chuyện khác, ả bảo ả rất phấn khởi vì từ nay có thêm tôi là bạn. Ở khắp chốn trên mặt đất này, biết bao phụ nữ đã nghiệm ra chân lý: không chồng không sao nhưng thiếu bạn thì cả là vấn đề, ả nói và thở dài. Mủi lòng cảm thông với vị ân nhân đã đưa mình ra khỏi cõi chết, tôi dẹp ngay ý định bỏ trốn.
Ả bỏ tôi lại trong một căn phòng ngợp thứ mùi kinh dị. Một người đàn ông và một người đàn bà mặc áo choàng trắng, đeo kính và găng tay ríu rít chào đón tôi. Cũng như ả, họ gọi tôi là bạn. Đêm ấy họ tiêm một thứ chất lỏng có mùi là lạ vào trong tĩnh mạch làm tôi ngủ say như chết. Thế là họ cắt bỏ hai tinh hoàn tôi. Nhưng thật bất ngờ và khủng khiếp hơn, họ chặt luôn mười đầu ngón tay tôi.
Sáng hôm sau ả quay lại. Ả moi tiền trong ví đưa cho những người tùng xẻo xương thịt tôi. Ả còn rối lên cảm ơn họ.
Tôi tức tưởi ngoảnh mặt. Bạn mà vậy, hỏi ai cần kẻ thù nữa?
**********
Ả đưa tôi về, nhốt trong một cái cũi nhựa cạnh chân cầu thang dẫn xuống tầng dưới, hàng ngày mở khóa rửa vết thương, thay băng. Chỗ thiến không sao, ơn Trời, nhưng mười đầu ngón tay tôi nhiễm trùng sưng tấy. Tôi đau, không thiết ăn uống. Ả bưng đến cái chén đựng một đống hạt màu nâu xám trông y như cứt thỏ, bảo tôi ăn. Lần nào tôi cũng hất đổ. Con gái ả và thằng chó chuyên lon ton bám váy ả tò mò ngó tôi, tôi càng nổi sung. Một lần chờ khi ả nhét thuốc vào miệng tôi, tôi cắn nghiến tay ả. Ả rú như bị cắt cổ. Con gái ả sợ khóc ầm lên. Thằng chó không hiểu cơ sự cũng hùa theo sủa. Tôi cười khẩy. Một ngón tay rướm máu, thấm gì với mười đầu ngón bị chặt đứt? Ả hoảng không dám rớ đến tôi nữa. “Thứ hung tợn. Hôm mới gặp tưởng đâu dễ dạy”. Ả lầm bầm, đòi đem trả tôi về lại Trại Hành Quyết. “Cho nó chết ngạt trong lò với họ hàng bè bạn nó luôn thể”. Chồng ả cản. Ả giao luôn cho hắn việc chăm sóc vết thương cho tôi. Hắn khôn, đem cá hộp và thịt bằm thơm lựng dụ tôi. Dĩ nhiên tôi không cắn hắn. Được đâu một tuần, hắn thả tôi ra khỏi cũi. Tôi hết nhảy lên nóc tủ lạnh lại chui trốn dưới gầm giường, không cho ai lại gần. Tin sao nổi bọn cai ngục vừa ác vừa điên. Tôi làm gì nên tội mà cắt xẻo tôi, làm què cụt tôi?
***********
Vợ chồng ả cãi nhau.
Chồng ả bảo thiến tôi đã là dã man, nhưng cưa đứt mười đốt ngón tay tôi vì một mảnh đồ gỗ thì quả là vô nhân đạo. “May đây là Canada, ở châu Âu chắc phải ra hầu tòa”.
“Lại hù dọa. Tội danh gì?”
“Bạo hành thú vật. Gây thương tật cho kẻ yếm thế”.
“Đó chỉ là một phẫu thuật nhỏ”.
“Bác sĩ thú y… lũ bịp. Rút móng mèo nào phải đơn giản như các bà đi cắt sửa móng tay. Chặt phăng mười đốt ngón mà hô là phẫu thuật nhỏ”.
Tôi vểnh tai nghe chồng ả giải thích sự khác nhau giữa vuốt mèo và móng tay người. Vuốt mèo dính liền vào xương nên khi cắt bỏ móng, phải cưa bỏ đoạn xương cuối.Tương đương cắt đốt thứ ba ở ngón tay người. Mười cuộc cắt bỏ riêng lẻ!
Hóa ra hắn cũng có chút hiểu biết về giải phẫu sinh lý cơ thể tôi. Tôi muốn bổ sung rằng mười ngón tay của tôi còn sử dụng để đi cùng với hai chân nữa. Hơn nữa, Trời sinh tôi ra là bước đi trên các ngón. Giờ ngón cụt rồi, làm sao tôi có thể đi đứng chạy nhảy bình thường được? Con chó của họ cào trầy cánh cửa, con gái họ vẽ bậy lên tường, sao ả không cắt ngón tay chúng. Thật vô lý và độc ác khi bắt tôi phải trải qua phẫu thuật đau đớn và mang thương tật suốt đời.
Sợ nó làm hỏng bộ sa-lông thì mua cái cột quấn giấy nhám cho nó mài móng vuốt, hoặc phun nước có hương chua, hoặc cắt bớt móng. Mèo là động vật săn mồi, bản năng tự nhiên của nó là cào cấu, cắn xé, leo trèo, đuổi bắt, rình, vồ…”
“Ma men không có tư cách lên lớp về cách đối xử với một con vật,” ả cắt lời hắn. “Tôi biết tôi đang làm gì”. Ả cao giọng, rồi chuyển sang chuyện ly hôn và quyền nuôi con. Từ hôm mới đến tôi đã nghe hai người cãi nhau chuyện này. Ả dùng đứa con để bắt chẹt hắn trong việc phân chia tài sản.
Hắn ngậm tăm. Đến lượt ả nói. Tôi khập khiệng đi xuống tầng hầm, mặc cho vợ chồng ả xâu xé nhau. Hắn giành làm chi đứa con, tôi thấy nó có tình cảm gì với hắn đâu. Nó còn hùa theo mẹ buông ra những lời hỗn hào với bố. Tôi mà là hắn, tôi sẵn sàng chi tiền để cho hai mẹ con ả xéo đi cho khuất mắt. Con ranh con ấy, tôi không ưa chút nào, hễ thấy tôi lên đến nhà trên là xông tới kéo đuôi chọc ghẹo. Thể nào cũng có lúc tôi cắn cụt ngón tay cho nó chừa.
Từ hôm vết thương lành, tôi không còn chế độ ăn uống đặc biệt nữa. Ả lại bỏ vào tô cho tôi món cứt thỏ. Vừa cứng vừa khô, vô vị vô mùi. Vậy mà thằng chó không chút sĩ diện cứ lởn vởn canh chừng, chờ tôi chê là vục mặt vào tô nhai rau ráu. Xơi sạch rồi vẫn còn liếm mép thòm thèm. Tôi chỉ biết lắc đầu khinh bỉ. Con người không hiểu tại sao mèo không ưa chó. Ưa sao nổi thứ vô liêm sỉ, tham ăn tục uống, hèn nhát, nịnh bợ, và to mồm.
Đến bao giờ tôi mới được trở về với thế giới tự do bên ngoài? Hy vọng trốn thoát âm ỉ mỗi ngày trong tôi. Nói thực, tôi chẳng còn ham muốn chuyện trăng hoa. Tôi gần như quên khuấy chuyện mất hai tinh hoàn. Những cuộc giao chiến đêm khuya giành giật các ả mèo dâm đãng đã trở thành kỷ niệm. Hai vết cắt còn rõ trên tai tôi là dấu vết của trận đánh nhau đẫm máu vì một ả mèo tơ ở đâu lạc đến lãnh địa của chúng tôi. Bộ lông vàng óng mượt và mùi hương quyến rủ mê hồn! Tôi không cay cú lắm chuyện bị hoạn vì đời tôi đến giờ cũng đã nếm vị ân ái với hơn một trăm ả mèo đủ loại. Nghe nói ở nơi nào đó trên trái đất, để chứng minh sự trinh trắng trước khi lấy chồng, các bé gái phải chịu đựng một cuộc thiến sống. Âm vật bị cắt bỏ, chỉ chừa một lỗ nhỏ như đầu tăm để thải nước tiểu và kinh nguyệt. Tính ra tôi còn may mắn hơn. Cả đời tôi chẳng phải chứng minh trinh tiết gì với ai, rồi khi cắt bỏ tinh hoàn, người ta còn gây mê để tôi bớt đớn đau.
Bây giờ tôi chỉ thèm trở ra bên ngoài để rình bắt chim chuột rắn rết. Tôi nhớ ngay trước hôm bị người ta bắt, tôi xử trảm một lúc bốn con chuột nhắt ở trạm xe buýt. Trong căn nhà này chẳng thấy hơi hướng chuột bọ. Tôi quan sát những thứ gọi là thức ăn của gia đình cai ngục. Nhiều món nhưng mùi kỳ cục. Được mấy miếng bò bít-tết coi bộ hấp dẫn nhưng họ không cho tôi. Đói lả, tôi bèn mục kích những cây kiểng trong nhà. Tôi nhấm nháp mỗi cây vài ba lá cho đỡ nhớ cỏ cây vô tận bên ngoài. Phát hiện tôi ăn cây, ả kêu trời kêu đất. Mấy cây nha-đam bé xíu mới nhú lên trong chậu bị tôi cắn đứt gục. Cả cây xương rồng loại quý hiếm từ Mexico bị tôi xơi luôn mấy nụ hoa sắp nở. “Sát thủ của chim chuột và cây trồng”. Ả rên rỉ. Chồng ả nhún vai. “Bản chất của mèo. Không chấp nhận nó thì tìm con thú khác mà nuôi”. Trêu ngươi được ả, tôi hả dạ. Tôi dự tính ngày mai lại tấn công một cây khác. Tiếc là không còn móng vuốt, không thì mỗi ngày tôi sẽ làm hỏng một mảnh đồ gỗ, trước tiên là bộ sô pha trong phòng khách, tôi sẽ cào cho nát tương. Vì nó mà tôi thành kẻ tật nguyền đi đứng loạng choạng. Tôi sẽ cào cấu cắn phá mọi thứ cho đến khi ả phải thả tôi ra.
Không ngờ chưa kịp thực hiện ý đồ tôi ói mửa thảm hại ngày hôm sau. Mửa ra hết những hoa lá cây trên các chậu bông và thảm. Ả và thằng chó đi dạo về nhìn thấy. Ả đang nhăn mặt phàn nàn tôi, thằng chó nhanh nhẩu dọn luôn một đống tôi vừa ói ra trên tấm thảm Persian. Ả quát nó. Chồng ả lại nhún vai. “Ăn bất cứ cái gì, và không bao giờ no, đó là bản tính của chó”. Ả bảo chó của ả thì khác, nó không được phép ăn bậy, ả sẽ huấn luyện nó, sửa đổi nó. Tôi cười thầm. Hãy đợi đấy. Với bọn chó, cái gì chẳng là thức ăn. Ả không biết mấy lần nó lẻn xuống nhà dưới bươi thùng cứt của tôi ăn trong lúc tôi khinh bỉ nhìn.
Ăn cây kiểng không xong, đói quá tôi đành phải hạ mình, ăn cái thứ mà tôi chê là giống những viên cứt thỏ. Ả đắc thắng. Ả nói với người ta rằng ả đã thuần hóa được tôi, đưa tôi vào nề nếp sống như những thành viên khác trong gia đình ả. “Mèo già là khó nhất,” ả nói, “mất thời gian hơn. Ai bảo mèo ngu. Do mình dạy thôi. Nó hiểu hết”, ả nói và đưa mắt về phía tôi. “Đó, nó nằm lim dim mắt nhắm như vậy nhưng nghe hết, biết hết. Nó thành cáo rồi”. Ả nói và cười khanh khách.
Gia đình cai ngục tra tấn tôi với một búp chỉ len và mấy con thú nhồi bông treo toòng teng trên một sợi dây. Ả chỉ tôi cách chơi. Con gái ả cũng bày đặt giảng giải. Tôi ngoảnh mặt dửng dưng vì tức giận. Lũ điên! Tôi năm nay tám tuổi, tính theo tuổi người là tôi năm mươi, hơn cả tuổi vợ chồng ả, vậy mà bắt tôi chơi mấy thứ cho bọn nít ranh.
Có lẽ tức giận tôi nên ả bày ra thêm những trò hành hình khác. Quả những tên cai ngục vừa ác vừa điên. Ả biết thứ tôi ớn nhất là nước. Thế mà vài ngày một lần ả bỏ tôi vào trong bồn tắm, phun nước đẫm người tôi rồi chà cái chất lỏng sủi bọt gây bỏng rát khắp cơ thể tôi. Tôi lạy lục rên la, ả làm ngơ. Con gái ả còn làm tài khôn dỗ tôi ráng đừng vùng vẫy để mẹ tắm cho sạch. Tôi ngứa cả tai. Ai sạch bằng tôi. Ngày nào tôi không làm vệ sinh thân thể với nước bọt của mình. Tôi đâu có mùi hôi như người và chó. Tắm xong, ả trùm tôi trong chiếc khăn dầy muốn ngộp thở. Con gái ả lấy máy sấy và bàn chải tóc ra chải lông cho tôi. Ả bảo con mèo của một người bạn của ả biết sử dụng toa-let y như người. Ả nói sắp tới ả sẽ thuê chuyên gia huấn luyện tôi không những dùng được bồn cầu mà còn biết giật nước sau khi ỉa xong nữa. Tôi phải là con mèo khôn nhất và thông minh nhất! Có nghĩa biết làm được nhiều thứ giống như người. Tôi nghe mà hoảng vía. Tưởng tượng phải ngồi tênh hênh trên miệng toa-lét làm cái việc rất kín đáo ấy trước mặt ả và bạn ả là tôi thấy không xong rồi. Chưa tính tới nguy cơ té nhào xuống chậu nước nữa. Lạy Chúa! Con gái ả lại còn đòi mua cái mũ và áo khoác cho tôi rồi cột tôi lại để nó dắt đi xin kẹo trong đêm Halloween. Khùng hết cỡ rồi! Tôi lừ mắt muốn vả cho nó một cái vào mặt với bàn tay tật nguyền của tôi.
Ngày qua ngày. Hy vọng trốn thoát biến thành tuyệt vọng. Tôi e rằng mình sẽ chết rục trong nhà tù này. Gia đình cai ngục luôn canh chừng cẩn mật. Chuẩn bị ra khỏi cửa là dòm chừng sợ tôi tẩu thoát. Bọn họ nêu hàng loạt lý do tại sao tôi không được phép ra ngoài. Bị mèo chó hàng xóm hiếp đáp. Bị sói trên đồi Noselhill ăn thịt. Bị xe cán. Bị người ta thuốc. Bị bắt bán cho phòng thí nghiệm. Bị nhiễm bệnh dại rồi truyền cho họ. Mà hồi nào giờ tôi có thấy mèo bị bệnh dại đâu. |
Bực nhất là ả bảo phải giữ tôi trong nhà để góp phần bảo vệ môi trường. Tôi biết ý ả là cứu giúp bọn chim muông hoang dã. Ả bảo mèo xâm nhập vào thế giới tự nhiên gây thảm họa sinh thái, mỗi năm giết chết mấy trăm triệu chim ở Bắc Mỹ. Các nhà điểu cầm học đều qui tội mèo gây tuyệt giống bao nhiêu thứ chim quý hiếm. Họ yêu cầu các nhà lập pháp ban hành những đạo luật hạn chế hoạt động ngoài trời của mèo. Tôi bó tay. Thiệt không ngoa chút nào khi con người bị tiếng “ăn cây táo rào cây xoan”. Lũ chim không những ăn hại mà còn gieo rắc những bệnh dịch xuyên lục địa, thế mà họ cứ ra sức bảo vệ. Trước hết con người phải cảm ơn chúng tôi đã diệt bọn chuột phá hoại mùa màng cắn phá nhà cửa quần áo tài sản và gây dịch hạch. Còn lũ chim, nghĩ xem, chúng làm được cái gì? Bọn lười và vô dụng ấy chỉ biết có bốn thứ: ăn, ỉa, gây ồn, và làm tình. Tưởng tượng không có mèo, cả địa cầu sẽ bị phủ bởi cứt chim. Và nếu loài chim biến khỏi mặt đất này, không ai còn phải chịu đựng mỗi sáng nghe những âm thanh léo nhéo điếc tai.
Chó vậy mà sướng. Nó biết nịnh hót nên con người quý hóa, ban cho lắm đặc ân. Như thằng chó này, ả về đến nhà là nó tíu tít chồm lên hôn hít bám lấy ả, rồi ả ra lệnh nó lập đi lập lại cái trò cũ rích: Mi-lu, ngồi! Nằm xuống! Lăn một vòng! Thằng chó hổn hển làm theo. Tôi nhìn phát ói. Tôi thì còn lâu mới để ả sai khiến như vậy. Thế nhưng ả khoái thằng chó, dắt nó đi chơi mỗi ngày. Còn tôi phải ngồi rục bên cửa sổ ngó ra lũ chim nghênh ngang nhí nhảy trên sân cỏ chan hòa nắng ấm mà xót cho phận mình.
Ngồi chán bên cửa sổ, tôi lại đi loanh quanh trong nhà. Có một nơi tôi hay ghé vào là gian phòng rộng nhất ở góc trong cùng, đối diện buồng ngủ con gái ả. Lúc đầu thằng chó sinh sự đuổi tôi. Tôi dừng lại, trừng mắt, xù lông. Tôi đoán không sai, nó lúng túng cụp đuôi lùi lại. Đồ hèn nhát. Từ đó nó không dám kiếm chuyện với tôi nữa.
Căn phòng luôn bí ẩn với tôi. Tôi hay vào ngắm nghía sờ mó các thứ đồ lạ lẫm. Một góc phòng là nơi bày biện sách thiền, sách yoga, tượng các ông thần bà thánh, nhang, đèn cầy, chuông Tây Tạng, thảm, chăn, dây đai, khối gỗ, gối ôm, đĩa CD, khăn san, quần áo và nữ trang đủ loại. Những sản phẩm hàng năm ả đi Ấn Độ tu nghiệp yoga mua về bán lại kiếm lời. Tôi chỉ thích cái gối mỏng bọc gấm mịn màng ả dùng khi ngồi thiền, thật hoàn hảo, tôi có thể cuộn mình trên đó đánh một giấc ngon lành.
Sáng sớm trước khi đi làm, ả luôn vào phòng thắp nhang và ngồi thiền.Tôi cũng hay rón rén vào ngồi thu lu một góc sau lưng ả. Vẻ mặt hết sức nghiêm trang, ả ngồi khoanh chân trên chiếc gối bọc gấm tôi hay ngủ trên đó, tay thả hai bên, mắt nhắm, bất động một lúc lâu. Cái gì đang thực sự xảy ra trong đầu ả khoảnh khắc ấy, tôi hay tự hỏi. Kế hoạch ly hôn, người chồng nát rượu, những lời báng bổ yoga của hắn, ả có thể xua đuổi được những ý tưởng tạp nham ồn ào ấy không? Làm sao ả điều khiển tâm trí bớt bận rộn, và đưa nó về trạng thái tĩnh lặng như ả giảng cho người khác? Tôi đoán ả đang mơ đến cõi Sa-ma-đi. Chốn ấy có cái gì mà người ta phải cất công kiếm tìm? Nó tồn tại thật không? Nó ở đâu? Làm sao đi tới? Dường như tôi cũng chìm trong không gian yên tĩnh đến vô tận. Tôi không dám gây bất kỳ một tiếng động sợ ả cấm cửa lần tới. Tôi ngồi im quan sát ả và những thứ chung quanh. Bàn thờ trước mặt ả có bức tượng đồng một đàn ông nửa trên là người nửa dưới là rắn, với bốn tay người và bảy đầu rắn. Cạnh đó là tấm ảnh phóng lớn Gu-ru-chi, bậc đạo sư người Ấn trong trang phục kurta màu cam, cặp mắt hung dữ và quyền lực, tóc dài, quăn, bạc, cột ra phía sau, trán sơn trắng bệch giữa có một vệt tròn màu đỏ như giọt máu, ông ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bọc nhung đỏ với tấm da cọp. Trông chẳng khác vua ngồi trên ngai.Thế nhưng chồng ả gọi lão già là con sư tử phương Đông mà mỗi ngày có những con cừu phương Tây đến cửa hang để nạp mạng. Hắn còn gọi lão già là ông “Pốp”, Đức Giáo Hoàng của ả. Trong một tấm hình nhỏ hơn treo trên tường, lão già ngồi trên ghế, còn ả trong bộ áo saree màu xanh lá cây quỳ rạp người, trán chạm lên đầu ngón chân cái lão. Ả có đến sáu tấm chứng chỉ lọng khung trang trọng treo một hàng dài trên bức tường đối diện. Ả là một người dạy yoga trong thành phố được chứng chỉ của lão già nhiều nhất. Sáu cuộc hành trình đến tận đất nước Ấn Độ, ăn ở vất vả lại còn chịu đựng bao khổ nhục và mắng nhiếc của Gu-ru-chi.
Mỗi lần nhóm đàn bà đến nhà ả tập luyện yoga, tôi hay tò mò hóng chuyện. Bọn họ thường bàn về mỹ phẩm, thời trang, thực phẩm ăn kiêng, về những thứ như khăn choàng lông dê Pashmina, quần bó Lululemon, về các ông chồng tầm thường tệ hại không hiểu đời sống tâm linh là gì. Bọn đàn ông là cần phải giáo dục lại, sửa đổi lại. Tôi nghe ả nói. Ả bảo nếu có kiếp sau ả cầu được là một nữ tu sống trong một thiền viện trên núi Himalaya để có thể tĩnh tâm trên con đường đến cõi Sa-ma-đi.
Tôi thấy đám đàn bà ngồi lặng thinh, gật gù.
Không còn gì để nói, bọn họ quay sang tôi, khen tôi đẹp, quý phái và thanh lịch. Giống lai giữa mèo Xiêm và mèo Mỹ trông đĩnh đạc ưu tư như một nhà hiền triết. Ai đó tâng bốc tôi. Ả không giấu được vẻ tự hào, khoe tôi biết ngồi im lặng thiền cả tiếng đồng hồ với ả. Rồi đám đàn bà lại đua nhau khoe chó của bọn họ. Rồi ai đó trong bọn họ nói đến một nghiên cứu mới tại trường đại học ở Mỹ. Lại so sánh chó và mèo. Chó thông minh hơn mèo, vì bộ não của chó lớn hơn. Tôi không được thuyết phục lắm. Kích thước có phải là tất cả đâu.
**********
Một buổi sáng gã luật sư nằm không nhúc nhích trên giường. Mấy vỏ chai lăn lóc bên cạnh. Tôi leo lên ngực hắn, đánh thức hắn như thường lệ. Mắt hắn mở trừng trừng, không chớp. Hắn không nhìn tôi. Hắn không đưa tay vỗ lên đầu tôi. Hắn không mỉm cười và nói lời chào buổi sáng với tôi. Bàn tay tật nguyền của tôi đặt lên môi hắn, sờ soạng khắp mặt hắn. Hắn vẫn không động đậy. Tôi kêu. Tôi khẽ khàng gặm cánh tay hắn, lay hắn. Vô ích.
Lần này ả đi Ấn Độ hai tháng. Bảy tuần huấn luyện tại học viện của Gu-ru-chi hy vọng nhận thêm một chứng chỉ mới, sau đó theo một nhóm tín đồ Hindu hành hương đến thánh địa Varanasi. Được dầm mình xuống dòng sông Hằng là điều ả muốn thực hiện từ lâu. Con nước thiêng liêng ấy sẽ tẩy uế mọi tội lỗi của con người. Tôi nhớ chồng ả nhún vai khi nghe ả nói. Hắn bảo đó là con sông sình lầy hôi thối đầy rác, cứt, xác động vật và xác người. Có lẽ nó thiêng liêng thật vì bao nhiêu triệu triệu người nhúng mình xuống đó mà vẫn không bị chết vì độc hại. Ả xụ mặt.
Trước khi đi, ả đưa con gái và thằng chó sang gửi nhà mẹ ả. Ả làm đơn xin tòa bác quyền nuôi con của chồng ả khi ả vắng mặt, với lý do gã uống rượu có thể gây tai nạn khi đưa đón nó đi học. Thêm vào đó, đứa con gái cũng không chịu ở nhà với bố. Còn thằng chó, ả phải đưa đi vì sợ tôi và nó sẽ đánh nhau to.
Tôi đợi hắn một lúc, không động tịnh gì. Tôi lò dò lên nhà trên. Tôi vào phòng yoga ngắm nghía đồ đạc, rồi ngủ trên cái gối ả ngồi thiền. Hết ngủ lại nhảy lên cửa sổ ngó ra ngoài. Chán, tôi lại đi xuống tầng dưới tạt vào phòng hắn, rờ hắn. Hắn nằm bất động, lạnh ngắt, mắt mở trừng trừng nhưng có vẻ như không thấy tôi.Tôi chờ hắn dậy lấy thức ăn cho tôi.
Đã ba ngày. Chuông điện thoại reng liên tục. Hắn không bắt máy. Nhiều lời nhắn để lại. Tôi nằm lả bao lâu cạnh đôi chân giá ngắt của hắn. Tôi đói. Tôi khát.Từ tối qua tôi đã phải uống nước toa-lét. Chợt có tiếng chìa khóa loay hoay ở nhà trên. Tiếng cửa bật mở. Tôi phóng lên cầu thang ngửi ra mùi quen thuộc của ả, của đứa con gái và thằng chó xu nịnh của ả. Con nhãi ranh vồ vập gọi tên tôi và nhào tới rờ rẫm kéo đuôi tôi hỏi tôi hổm rày ở nhà có là “good boy” không. Tôi cáu tiết nhe răng ra dọa. Thằng chó đã không thèm chào hỏi tôi tử tế lại còn gầm gừ kiếm chuyện. Tôi định nhào tới xáng cho nó một cái vào mặt, thì nhanh như cắt nó lao xuống chân cầu thang, xộc mõm ngay vào cái hố xí của tôi. Rõ tởm. Nó có phải là thùng bánh qui đâu. Cái gì với mày cũng là thức ăn. Tôi nhào xuống vả liên hồi vào mặt nó. Chẳng ăn thua, móng vuốt sắc nhọn tôi chẳng còn. Tôi giận dữ cắn vào tai nó. Máu tứa ra. Nó thét ăng ẳng như chết tới nơi. “Mi-lu, đồ ngốc, tránh xa cái thùng cứt của con Kít ngay!” Ả đứng trên cầu thang quát thằng chó. Nó vừa la vừa chạy lên nhà. Tôi rượt theo. Tôi dí nó vòng quanh phòng khách. Ả chí choé bênh thằng chó, nhiếc mắng tôi là hung tợn. Lừa lúc ả mở cửa cho thằng chó ra ngoài đái, tôi tung người phóng theo ra luôn. Kit. Kit. Trở vào nhà. Ả kêu rú lên. Tôi như điếc. Ôi, cái không khí tươi mát và mùi nắng gió thân thuộc! Tôi gần như ngộp thở. Cặp vợ chồng chim cổ đỏ đang mải mê cào bới giun trên sân cỏ, không nhìn thấy tôi. Cái ngực và bụng thằng chồng nó mới béo núc óng ả làm sao. Tưởng tượng bộ đồ lòng của nó mà tôi chảy nước giãi. Tôi muốn phóng tới chộp ngay vào gáy nó. Nhưng tôi đâu có thời gian để làm chuyện đó… Kít. Trở vào nhà ngay. Kít…Lạy Chúa. Nó đi mất rồi. Kít. Kít. Tiếng ả gọi thất thanh đằng sau. Tôi chạy biến vào ngỏ hẽm dẫn lên ngọn đồi. Sa-ma-đi. Haha. Cuối cùng thì tôi đã đến nơi. Mỗi mình. Chỉ tiếc là tôi không biết vẻ mặt ả ra sao khi ả nhìn thấy cái thi thể đã lạnh ngắt của chồng.
Calgary, tháng 11/ 2011
A Path to Samadhi
Come back to her? No way. Never.
Call me small-minded, petty, or whatever else, I’d accept that. But it’s hard for me to forgive the one who made me a cripple.
I hate her, the witch! Just seeing her or hearing her voice I want to curse. Cruel and crazy! You won’t be able to reach that place as long as you’re alive. The old man in the picture on the wall whose foot you kiss can’t jump out to help you. Samadhi! Keep dreaming, witch. Hahaha. I want to laugh. Keep sitting with your legs folded and your eyes closed. Keep fighting against those images, ideas and feelings that chatter in your head. They won’t shut up! Too bad. Keep twisting your body, forcing your limbs into unnatural postures.
Keep dreaming. Samadhi! Hahaha.
I remember the day she showed up in the giant building where they kept us. Waiting for our execution day. When she stopped in front of me, I tried my best to convince her that I, and no one else, was the one that should be selected. My gestures. My eyes. My pleas. My respectful kiss as I gently touched her hand. I must say never in my life have I lowered myself that much. She paid to get me out. The other death row prisoners nodded their heads, saying that I was lucky. Ignorant fools! I curled my lips. Nothing to do with luck. I have a total of nine lives. Over many years exploring life I lost eight of them. And now with just one left I don’t want to be suffocated in the gas chamber with hundreds of unlucky ones. Lucky or unlucky, we decide. Wasn’t it my knowing how to meet the needs of my opponents that I decided my own fate this time? I cockily looked at my friends as they congratulated me in sadness and jealousy.
However, avoiding the death sentence, I was incarcerated in another jail.
It was her, the woman that I mistook for my savior, who put me in a magnificent two-floor mansion. The new jail guard family included her, her husband, their daughter, and the immature golden haired dog. This stupid dog, as well as her daughter- neither of them know how to clean their own noses, I don’t care. Her husband, the alcoholic lawyer, is the only one on my side. He sometimes secretly bring me a can of sardines, and a piece of fresh beef. But I always warn myself to be vigilant. I used to be in prison, I won’t be fooled again. Guards all have the same blood in their veins. Cruel and Crazy.
Now retelling the story, I still feel angry. The day I left that giant prison, she drove me straight to my first place of torture. She said that I had to be improved, fixed; that it was time for me to become decent. To protect the environment and for my own longevity. “Your uncivilized life has gone on long enough!” She said that I should have had that done a long time ago. She threw her head back with a nauseating giggle. Better late than never. I freaked out, and tried to escape when the car stopped. “Don’t be scared. They’ll give you an anesthetic”. She comforted me as if she could read my mind. Then she said that she was very excited to have me as a friend. Many women, from one side of the world to another, have come to realize the truth: it’s alright not to have a husband, but it’s a big problem to have no friends. She let out a sigh and for a brief moment I felt sorry for my benefactor who had taken me away from death. So I canceled my escape plan.
She left me in a room charged with a horrible smell. A man and a woman in white coats, eye glasses and gloves greeted me with a chirping noise. Like her, they called me a friend. That night they injected a strange smelling liquid into my veins, making me sleep like a log. Then they removed both my testicles. But more horrible and more unexpected, they also chopped off the tips of my ten fingers.
The next morning she came back. She took money from her wallet to give to the people who had cut off my body parts. And worse, she thanked them profusely.
I turned my head away in pain, disgust and anger. With friends like that, who needs enemies?
The woman drove me home and locked me in a cage under the basement stairs. Each day she opened the lock to clean my wounds and change the bandages. Thanks be to God, the place where they had removed my balls was okay, but the tips of my ten fingers were swollen and infected. I was in pain, and didn’t want to eat or drink. She brought me a bowl of dry brown nuts. They looked exactly like rabbit turds. She told me to eat. I shoved them away. Her daughter and the dog, who always followed the woman, stared at me with curiosity. My anger grew.
One time I waited until she was shoving medicine in my mouth, then I bit her finger. She screamed as if I had cut her head off. Her daughter was scared and started to cry. The idiot dog, who never understands what is happening, started to bark. I laughed out loud. A little blood on one finger, how does that compare to the tips of ten fingers being chopped off at the knuckles? She was terrified and didn’t dare touch me any more.
“You violent bastard! I thought you’d be easy to train”. She grumbled, and wanted to return me to the Death Chamber Camp.
“Let him be put in the gas chamber with his relatives and friends”, she said with an angry voice. Her husband disagreed.
The woman told him to take over the job of taking care of my wounds. Boy, the lawyer was smart. He brought me canned fish and the ground meat that smelled so good. Of course I didn’t bite him. A week passed, then he let me out of the cage. I jumped on the top of the fridge or hid under the bed, I wouldn’t let anybody come close. How can one trust jail guards? Cruel and crazy. What had I done wrong to justify them disabling me and mutilating my body?
**********
The woman and her husband had a fight.
He said that neutering me was barbaric, but chopping off my ten fingers just to protect a piece of furniture is inhuman. “You’re lucky this is Canada, if you were in Europe you’d be in court,” he said.
“Stupid threats. What’s the name of the crime?”
“Animal abuse. Maiming the powerless”.
“Just a minor surgery”.
“Vets! Scammers. Declawing cats is not as simple as a woman having her fingernails trimmed. Chopping each finger off at the knuckles… and calling it a minor surgery?”
I pricked up my ears listening to her husband explain the difference between cat claws and human nails. Cat claws are part of the bone so declawing the cat means removing the last bone. It’s like chopping off everything after the last knuckle in a person’s finger. Ten chops!
Wow. The lawyer knew about my anatomy! I wanted to add that my ten fingers are also used for walking. God made me walk on my fingers. Now with their ends cut off, how can I walk, stand, run or jump? Her dog scratches the door and leaves huge marks, her daughter makes a mess drawing pictures on the wall, why not cut off their fingers too? It’s cruel and wrong to force me to suffer a painful surgery and then be disabled for the rest of my life.
“If you were worried about him damaging your precious couch why not buy a scratching post covered with rough cloth so that he can exercise his claws? Or spray vinegar on the furniture. Or make his nails dull. Cats are hunting animals, their natural instinct is scratching, biting, tearing, climbing, chasing, watching…
“An alcoholic has no business trying to lecture anybody about the treatment of an animal”, she cut him off. “I know what I’m doing.” She raised her voice, then talked about divorce and child custody. From my first day in this house, they’ve been quarreling about this. She uses the child to make it hard for him to leave or to divide the assets.
He shut up but she went on and on.
I hobbled down the basement, and let them fight. Why does he want to keep the child anyway? The little brat hates him. She always takes the mother’s side and says mean things to her father. If I was him, I would pay anything so that they would be both out of my sight. That kid is detestable, and I detest her. She has no redeeming features at all. Every time I go upstairs, she comes and pulls my tail. One of these days I’ll reach out and bite her finger right off.
When my wounds are healed, I stop getting a special diet. The woman fills my bowl with rabbit turds. Hard and dry, no taste or smell. But the disgusting dog keeps hanging around watching. He waits for a chance to put his snout in the bowl and start snuffling. A terrible racket. When the bowl is empty he licks his jowls wanting more. I shake my head in disgust. People don’t understand why cats hate dogs. Dogs have no self-respect, they’re gluttonous, cowardly, loud mouthed and servile. How can you like that?
When can I go back and run free outside? The hope of escape torments me every day. To tell the truth, I no longer think about sex, nor the loss of my cajones. The nightly battles to mount a sex-crazed female cat are a fading memory. I still carry the two deep cuts on my ear, the mark of bloody fights when a young female would arrive in my territory. Her smooth golden coat and her alluring smell. Mmmm. I hardly regret having been neutered because I’ve tasted love more than once; and I have the memory of making out with more than a hundred horny females.
I hear that somewhere on earth, to prove one’s virginity, little girls have to suffer a live neuter. The clitoris is cut out, just leaving a tiny hole to release piss and blood from her period. Compared to that, I’m actually lucky. For all my life I never had to prove my virginity to anybody. And when they removed my testicles, they gave me an anesthetic so I didn’t have to suffer.
Now I want to go back outside to catch birds, mice and snakes. I remember before I was caught, I beheaded four little mice at a bus stop. This house doesn’t smell of mice. I see what passes for food in the jail guard family. Dishes have strange smells. A few steaks look and smell interesting but they never give me any. Starving, I study the bonsai trees in the house. I nibble a few leaves from each plant to remind me of the endless grass and the leaves outside. Tiny cactuses jut out of the pot, I bite them off. I also eat the buds from the rare Mexican cactus so they can’t bloom. Finding out that I’ve eaten the plants, the woman screams.
“He kills birds, mice and plants!” She moans.
Her husband shrugs. “That’s a cat’s nature. If you don’t accept it, find another kind of pet”.
I’m thrilled to get back at her. I plan to attack another plant the next day. Too bad I no longer have claws. Otherwise I’d destroy a piece of furniture every day. I’d scratch the sofa in the living room until it looks like a rag doll. To prevent that, the witch woman has made me a cripple. I’ll find the way to wreck everything so that the cruel and crazy witch has to let me go.
But before I can do anything I puke all over the flowers and the rug. She and the dog are just coming in from a walk. She grimaces and complains while the dog licks up the puke on the Persian rug. She yells at the dog. Her husband shows up and shrugs his shoulders. “Eat anything and never stop, that’s a dog’s nature”.
She claims that her dog is different. It isn’t allowed to eat improper food. She can train it and correct it. I laugh. Let’s see. For a dog, anything is food! The woman doesn’t know how many times her dog sneaks down to the basement and digs into my litter box to eat while I watch in disgust.
Since I haven’t been successful with eating house plants, I lose my self-respect and eat the rabbit turds. The woman is triumphant. She tells everyone that she’s finally tamed me, and got me in line like the rest of her family. “Older cats are the hardest”, she says, “it takes longer. Who says cats are stupid? It all depends on how we teach them. He understands everything”. She points at me. “See, his eyes are closed but he hears everything and knows everything. He’s already a fox,” she says and bursts out laughing.
The jail guard family tortures me with a ball of yarn and some stuffed animals hanging on a string. The woman wants to show me how to play. Her daughter also explains things to me. I turn away in anger. Idiots! I’m eight years old. That’s like being over fifty for a human, way older than her or her husband. And they make me play with toys for kids?
Unhappy with the result, the witch woman thinks of other ways to torment me. Jail guards are always cruel and crazy. She knows that water is what I hate most of all. But once a week she puts me in the bathtub, and squirts water on me, then she rubs a foamy liquid on me that burns my skin. I beg her to quit. She ignores me. Her daughter wants to show she’s intelligent and tells me not to struggle until I’m clean. My ears twitch. Who’s cleaner than I am? I lick myself clean every day, and I don’t have a foul smell like people and dogs. When she finishes torturing me in the tub, the woman covers me with a thick towel so I can’t breathe. Her daughter burns me with a dryer and then tortures me from head to tail with a comb. The woman says that her friend’s cat can use a toilet just like people. So she’s thinking about getting me a professional trainer so I can learn to poop in the toilet then flush it. That would make me into the wisest and the most skillful cat in the world! I’d know how to do things like people. As though they were wise! Really? That’s terrifying. I would have to sit exposed and do a private thing in front of her and her friends; and who knows I could be pushed into the toilet bowl by her stupid daughter or the idiot dog. God help me! Her daughter even asks her mother to buy a hat and jacket for me so she can walk me on a leash to beg for candies on Halloween night. Absolutely crazy! I give the kid a nasty look, but what I want to do is to slap her on the face with my mutilated paw.
Days pass. I despair of escaping and start to think that I’ll rot away in this prison forever. My jail guard family always watches me like a hawk. When they leave the house they make sure I can’t escape. They have tons of reasons for not letting me go outside. I might be bullied by the neighbors’ cats and dogs. I might be eaten by coyotes on Nosehill. Or run over by cars. Or I could be poisoned, or stolen and end up in a lab. I might get rabies and infect them. But no cats that I know of ever got rabies!
What annoys me most is her wanting to protect the environment by keeping me locked up. She really means saving wild birds. She says that cats in the natural world are an ecological disaster. They kill millions of birds every year. Ornithologists accuse cats of causing rare and valuable birds to become extinct. They want to pass laws to keep cats inside. I’m speechless. It’s not an exaggeration to say that people often “eat apples but fence the pear trees”.
Birds are useless creatures. They spread epidemics across islands and continents, but people protect them anyway. First, people should thank us for getting rid of mice on the farms and in their houses. Mice eat their food, put holes in their clothes and cause plagues. Now, birds. What do birds do? Lazy and useless. They can only do four things: eat, poop, make a noise and fornicate. Imagine, without cats the globe would be covered with bird shit. And if birds disappear from this earth, people will no longer have to put up with their morning racket.
Dogs, on the other hand, are very lucky. They know how to suck up to people who then give them lots of privileges. Like the idiot dog I live with. When the woman comes home, he jumps up to kiss her, she tells him each time to repeat the same tricks: Milu, sit! Lie down! Roll over! The dog does it. Clumsy and panting. Watching him I want to vomit. No way would I let her order me around like that. But she really loves the dog and she walks him every day. And me, I have to sit at the window in agony watching the birds swagger and jump on the grass. No sunshine for me.
Despairing of my fate, I feel sick.
Tired of sitting at the window, I walk around the house. I like to visit the big room opposite her daughter’s bedroom. The first time I did it, the dog chased me. I stopped, stared at him and raised my hackles. As I expected, the dog put his tail between his legs and backed off. What a coward! Since then he never dares mess with me.
That room is always mysterious. I often go there to touch and sniff at the strange objects. In the corner are meditation and yoga books, statues of gods and goddesses, incense, candles, Tibetan bells, mats, blankets, straps, wooden blocks, bolsters, CDs, clothing and all kinds of jewelry. Things the woman brings back for yoga training from her yearly trip to India. She wants to sell them and make a profit. I like the thin soft pillow covered with silk cloth she uses when mediating. Perfect, I can crawl onto it and enjoy a good sleep.
Early in the morning before going to work she goes into that room, lights incense and meditates. I tiptoe in and sit quietly behind her. With a serious look on her face, she folds her legs and sits on that silky pillow, arms straight on both sides, immobilized, eyes closed. I often wonder what’s really happening in her mind at that moment. Divorce plans? Her alcoholic husband and his cursing at her yoga? Can she silence all those noisy thoughts? How can she control her mind and make it less busy, and go back to the quiet state she talks about? Maybe she’s dreaming of Samadhi. That’s what people are looking for, isn’t it? Does it really exist? Where? How do you get there? I sink into the endless silent space. I don’t dare make a noise as I don’t want to be banned from entering that room.
I sit and watch her and the things around her. On the altar in front of her is a copper statue of a man half human half snake with four human arms and seven snake heads. Beside that is an enlarged photo of her Guruji, an Indian yoga master with mean and controlling eyes in an orange kurta, long grey curly hair tied back, a red tilak like a drip of blood highlighted by his white painted forehead. He’s proudly sitting in a red velvet chair covered with a tiger skin. He tries to look like a King sitting on a throne. Her husband calls the old man the Lion in the East- waiting for sheep from the West to come to the slaughter. He even calls the old man “her Pope”.
In a smaller photo on the wall, the old man’s sitting on his throne, she’s on her knees in a green sari, prostrate, her forehead touching his left big toe. She has six certificates framed and hung in a long line on the opposite wall. She is the person teaching yoga in the city that has the most certificates from the old man. Six trips to India. Unbearable accommodation. Bad food. Loads of insults from Guruji.
When her group of women comes to practice yoga I listen to them. Cosmetics, fashion, probiotics, Pashmina shawls made with goat fur, Lululemon tights, and clueless mediocre husbands. Men need to be re-educated, fixed, emasculated. That’s what the witch says. In her after life, she wants to be a nun in a Himalaya mountain ashram where she can reach Samadhi.
The other women quietly nod their head.
Nothing else to say, they turn to me, commenting that I’m handsome, noble and sophisticated. Siamese and American. Matured and thoughtful like a sage. Someone pets me. The witch can’t hide her pride in me, she brags that I can sit and mediate with her for hours. Then the women boast about their dogs. One of them tells about a University research project in the States that compares dogs and cats. A dog has a larger brain, and is therefore more intelligent than a cat. Huh! I doub it. Size isn’t everything.
One morning I find the lawyer motionless in his bed, a few empty bottles scattered around. I climb on his chest to wake him up as usual. His eyes are wide open, unblinking. He doesn’t look at me nor pat my head. He doesn’t smile or say good morning. I place my disabled hands on his cold lips, and touch his face. He doesn’t move. I make a noise. I gently gnaw his arm, and shake him. Nothing.
This time his wife had gone to India for two months. Seven weeks of training with Guruji to get one more certificate, then she plans on going with Hindu devotees on a pilgrimage to the holy city of Varanasi. Wading in the Ganges river is what she has always wanted to do. The sacred water can purify a lifetime of sins. Her husband shrugs his shoulders when she says that. His view is that it is a polluted river, smelly and full of garbage, shit, and the bodies of animals and people, but it is in fact holy, because the millions of people who soak in it don’t die right away.
Before the trip, she takes her daughter and the dog to her mother. She applies to the Court to remove his right to take care of the child while she’s away. His drinking and driving could cause an accident. The daughter doesn’t want to stay with her dad anyway. And the dog is taken to her mother’s so we won’t fight.
I wait for him for a while, but nothing happens. I go upstairs and look around in the yoga room. I go to sleep on the meditation pillow. Then I look through the window for a long time. Finally, I walk downstairs to his room and touch him again. He’s still motionless with cold eyes staring at me unseeing. I wait for him to get up and feed me.
Three days. The phone rings incessantly. He doesn’t answer it. Many messages are left. I lie beside his cold feet, hungry and thirsty. I have to drink water from the toilet bowl. Suddenly there’s the sound of a key in the lock. The door opens. I run upstairs and recognize the familiar smell of the woman, her daughter and the servile dog. The immature daughter hysterically calls my name and runs toward me, trying to touch me and pull my tail all the while asking me if I’ve been a good boy. I’m furious and give her a warning hiss. The dog doesn’t greet me. He growls for no reason. I want to give him a smack but he darts downstairs and puts his muzzle into my defecation box. Disgusting! Those aren’t cookies. Anything is food to you, you bastard! I slap his face. To no avail. I no longer have sharp claws. I bite his ear. Blood. He screams as if he’s going to die.
“Milu, stupid dog, get away from Kit’s litter box. Now!”
The woman stands by the stairs yelling at the dog. He runs back upstairs and barks incessantly. I run after him. I chase him around the living room. The woman shouts, trying to protect the dog, and calls me vicious. Then she opens the back door for the dog to go pee, I fly out with him.
Kit. Kit. Come back in. She screams again.
I don’t care. Wow, the fresh air and familiar smell of sun and wind. I almost suffocate. The robin couple are watching for worms on the grass. They don’t notice me. How fat and meaty the breast and belly of the husband! I think about his internal organs and start to drool. I want to grab the back of his head. But I don’t have time.
Kit. Come back now. Kit… My God. He’s gone. Kit. Kit…
The woman’s shrieking voice echoes behind me. I run into the alley leading to the hill. Samadhi. Hahaha. Finally I’ve arrived. Alone. Too bad that I can’t see the witch’s face when she finds her husband’s cold dead body.
October 2018