Có lần ngang cõi rêu xanh-CHU THỤY NGUYÊN

     The Dream/Jean Arp/France -German

 

mấy ai ngờ có lúc / tâm cảm của một chàng lãng tử hào hoa lại chỉ vỏn vẹn bộc khởi bởi một chút đầm lầy trong cõi rêu xanh / pha trong dòng máu đã biến dịch / dung chế lại từ nguồn cội của một tay tù trưởng khát máu / ai cũng cho rằng rồi đây căn tính của kẻ được truyền thừa dòng máu ấy sẽ chẳng mấy thay đổi / hầu như ai cũng từng nghĩ như vậy bởi từ lâu họ vẫn truyền miệng nhau câu nói dân gian / cha nào con nấy / dần dà người ta mới chợt nhận ra từ sâu thẳm đôi mắt xanh lừ của đứa con / luôn ẩn chứa một nỗi hối tiếc xanh xao / hay chỉ đơn độc là nỗi hối tiếc không kèm theo bất cứ lời nguyền rủa nào / nỗi hối tiếc về một chiến thuyền như một định mệnh / chỉ vì lúc ấy nó đã không kịp giương buồm / để mọi thứ đã trở thành một thảm họa

 

 

       vẫn còn một chút khuya để khuấy trong ly nước cạn nỗi héo rũ từ ma lực dục vọng / như một thứ quý giá vừa bị bắt buộc phải bỏ lại phía vườn sau / trước mắt Alexander bấy giờ anh ấy không khác gì kẻ trốn chạy trối chết trong đêm / vừa may mắn cảm nhận được một thứ ánh sáng hồng hoang / đã cứu đòan của anh vượt qua khỏi khu rừng bi thảm / cách cảm nhận của anh lúc này như một người mù bỗng bất ngờ thấy phía trước đôi mắt mình vụt sáng / chỉ trong phút giây hiếm hoi đó / người mù đã dám tin rằng rồi đây anh ta sẽ dẫn đường cho bao nhiêu kẻ sáng mắt / Alexander chợt thóang vui cùng với cảm nghĩ hãy vui vẻ báo đáp lại  Thượng Đế những gì Ngài đã tiên tri / đã truyền dạy / đã căn dặn / và đã nhiều lần nhắc nhở.

 

 

       lúc trời vừa rạng sáng / Alexander và đòan người bại trận thất thểu len dọc theo một đầm lầy đầy các thảm rêu xanh / Alexander bỗng nhớ da diết cái thị trấn nhỏ xíu như hai cái lỗ mũi trên gương mặt gã khổng lồ / nơi đó luôn có những ô cửa sổ màu rêu bao đời rồi chưa bao giờ thấy khép lại /  và từng đóa quỳnh hương mỗi sáng sớm vẫn luôn siêng nở trên đôi môi nàng ca kỹ / và còn nữa muôn tiếng vành khuyên như luôn sẵn sàng dìu bạn vào chốn mông mênh không màu / có lần trước muôn tiếng vành khuyên óng ả / Janet đã níu Alexander dừng lại chỉ để hỏi một câu thật dễ thương / mọi vật trên thế gian này đều thường mang một màu sắc riêng cho minh / vì sao anh dám cho rằng không màu lại là màu diễm tuyệt nhất của chốn tâm thức đạt đạo? / thật bất ngờ và quá lý thú với câu hỏi của Janet / lòng Alexander như mở cờ / chàng trai trẻ bắt đầu thuyết / từ cái thuở sơ khai / như bao vật thể khác / tâm thức đạt đạo luôn có màu hào quang riêng của nó / dần dà các vở kịch đời bỗng rẽ lối khác đi vào chốn hỗn mang / vứt bỏ đức tin / và đau khổ nhất là khi mười hai màu chính bỗng dưng biết cách đi đêm với nhau / nói cách khác mười hai màu chính đã học đòi “lobby” với nhau / từ đó không bao lâu chúng đã tự tan lõang vào nhau / thậm chí pha tạp nhau / và cuối cùng bốc khói dưới chiếc gậy biến hình của thời gian / tệ hại hơn nữa là khi thế giới ngày càng trở nên mù màu / đúng vào những thời khắc ấy / nhìn lại tâm thức của bất cứ anh nào cũng đã không còn giữ được màu vốn tinh tuyền khi được thụ tạo / nếu không muốn nói là chúng đã lem lem luốc luốc / đã bị vấy bẩn bởi không chút màu này cũng với ít nhiều màu nọ

 

 

            thật buồn thay / từ dạo ấy tiêu chuẩn chính để đo đạt tâm thức đạt đạo buộc phải trở về với cõi giới không màu…

 

tháng 05.2021.

Please follow and like us: