Ký ức hay không ký ức-QUỲNH IRIS DE PRELLE

Erich Heckel / Đức

 

 

Sống chậm lại

Tôi vốn là người chậm chạp, chậm chạp theo nghĩa thực nghĩa là mọi người đi trước mọi việc, giàu có và thành công thì tôi vẫn mải mê với những say sưa của riêng mình, nào là chuyện học hành và những cuộc viễn du phim ảnh hay thi ca. Đến bây giờ tôi vẫn trên hành trình ấy dù cuộc sống bao bộn bề. Một năm qua, đại dịch ập đến, cơn ác mộng của toàn thế giới và loài người thế kỷ 21. Các thành phố sa mạc và những nơi vắng vẻ không một bóng người. Các công xưởng và văn phòng ngưng giảm hoạt động. Dường như tất cả chậm lại, ngưng nghỉ. Như một hành trình quay lại chính mình, tự nhiên được trở lại như xưa. Tháng 4 có tuyết rơi, trời lạnh giá như mấy chục năm về trước. Hoa nở chậm hơn, thậm chí không ra hoa nữa vì trời quá lạnh cùng những kỳ trăng đỏ sau mùa phục sinh. Nhịp sống dường như không phải quay cuồng với công việc với tàu xe, với những hẹn hò tất bật công sở hay sau giờ làm hay những đêm khuya nhậu nhẹt vì giới nghiêm. Dường như tất cả gói ghém trong một ngôi nhà hay những khoảng không gian kín, rộng hơn chút là mảnh vườn nhỏ hay công viên nhưng không gặp gỡ ai ngoài người trong cùng gia đình. Sống chậm lại như thế. Qua một năm bớt đi những cuộc hẹn với bác sỹ gia đình, tập luyện nhiều hơn, điều chỉnh nhịp thở tốt hơn.

Có lẽ cả thế giới trong màn nhung sống chậm theo nghĩa thực chứ không phải lý thuyết hay ho nào hay cuốn sách nào bán chạy nhất. Phim ảnh gói gọn trên internet, đọc thơ gặp gỡ nhau, nhảy nhót nhạc kịch online. Làm việc online. Nhà trở thành một văn phòng di động. Các văn phòng nhận ra sự tiêu tốn năng lượng và diện tích quá đỗi trong lúc đại dịch, và họ sẽ cắt giảm đi. Sống chậm lại và các biến động khiến cho trở nên gần nhau hơn, giúp đỡ nhau nhiệt tình và thực lòng hơn vì không phải nghi hoặc quá lâu.

Sống chậm lại để nhìn thấy ký ức, những nhẹ nhàng mang theo cả cuộc đời yêu dấu, những nặng nề vứt bỏ, những hoang mang tan biến, không còn sợ hãi. Sống chậm lại để thành thực nhìn thấy những gương mặt hay những giọng điệu ngay cả trong im lặng. Sự im lặng không phải đỉnh cao trí tuệ mà là sự tàn ác hay giả dối nhân danh.

Sống chậm lại để có thời gian dành cho mảnh vườn hay ngôi nhà thân thương. Để nhìn thấy cái tôi nhỏ bé đầy yếu đuối chạm vào tinh thần một sức mạnh của lòng bao dung hay sự lãng quên của trí nhớ một cách hữu ích.

Sống chậm lại để thấy một nhu cầu tự thân,  nhu cầu không nhiều ham muốn, nhu cầu tối giản là có thật.

Sống chậm lại

giữa thực tại và những ký ức có lúc hiện hữu có lúc như không còn nữa mà trở thành thói quen như những món ăn tôi nấu bằng ký ức thành hiện thực, những cây xanh tôi trồng bằng những ký ức về mảnh vườn của mẹ cha hay bông hoa nhài của ông ngoại. Ký ức ấy là hiện hữu, như thường ngày.

 

[còn tiếp]

Please follow and like us: