tôi đi theo những đường vân trong lòng bàn tay ngửa
tìm bao khúc quanh số phận
có quá nhiều con đường dẫn vào ngõ tối
giữa mịt mù không lối thoát
tôi đã ép mình chịu đựng
chấp nhận tồn tại
và tôi tự cứu tôi
bằng cách ngồi hàng giờ nhìn vào lòng bàn tay
tự thân thấu thị tìm ra nhánh rẽ
để thoát thân
ngẫm lại đời
thật bi phẩn trong ngộ nhận
giữa mớ bùng nhùng ảo tưởng
tôi đánh mất nhiều thứ
giờ thì tôi đã quên điều ấy
thoát ra tăm tối
thanh thản bước đi trên bờ cỏ hoa
nghe gió thoảng
nhặt từng cánh hoa
đẫm hương
lối đi này
tôi ung dung dắt tay em đến cuối con đường