- Mình
Cả một vùng thèm muốn nhìn từ trước lại
Cách một cái tròn tròn quen gọi là bàn
Trên cái gọi là ghế cao cao hai
Và ở giữa
nhiều đồ ăn thức uống vật dùng
Trong rủ kín cái dài thon vẫn nói tiếng riêng
Phơi hé mầm lặng im bằng hình thể bác mẹ sinh thành
Ánh sáng nhân tạo làm tròn bổn phận trong bóng tối tự nhiên
Khiến lúng túng kết giao cùng e lệ
Ðẻ một lứa con trên hai ghế một bàn
Ngón tay có địa chỉ không quen chia sẻ thông tin
Các ngón khác phục sẵn trong túi quần vạt áo
Người cùi hủi lúc này là thuận lợi
Non non từ âm thanh đến hình sắc gợi gọi không bằng lời
Hiêng hiếng bầu trời trong một bầu trời
Cái tạp nhạp của môi trường ghế bàn hàng xóm
làm xích lại thon dài mầm khép lại
Trong đối thoại mọi chênh khác tạm ra đi cho ham muốn lộ thiên
Thời gian đến hạn thì cũng là khi bóng tối hiện nguyên hình
Khoảng cách đã tính bằng hơi thở bằng sự rung
Tốc độ cơ giới đua với các ngón tay trổ dài nở hoa lưỡi
Hoa còn nguyên hương đầy sắc đang chờ đêm khoe lộ
Mà toan bẻ rào bứt lẹ một ngày
Hoa đi để khoảng trống
Bến xe đò đêm thị thành ngút gầm metro
ngồi ngẩn ngơ ghế đá thủng
Hoa ướt mi oán trách và nở mầm thèm và cái thon dài càng hé lộ
Ngày mai hoa ra với trời rồi và đó là cái đau dọc một bàn tay vươn ngang
Thôi chịu vậy cầm cái không có về mài vào cái có
Ðặt lên cao ngang tầm ghế xưa đưa thẳng vào gia tốc âm dương tùy chỗ
Âm thanh mới trong sàn diễn cũ động tác mới trên hình bóng cũ
Hả hê
Trong cái ảo non đầu
Trên hai nguồn sáng liêng liếng
Trong dòng suối đen và điểm hồng rạng rực
Ðôi mấp máy hồng chờ khỏa lấp
Tay dài dấu ba chấm sẵn sàng
Bức tường xám mang vạch xiên làm chứng cho những vặn mình thế kỷ
Chiếc áo len nâu làm dấu nối sang ba cánh lá xanh đã thấm ngấm dòng tia trắng đục
Vạn sinh linh sẽ hiển hiện một ngày nếu lọt
Nút nào đậy kín hũ tương lai
Dậy mà đi hỡi cái fẹc-mơ-tua ngăn hiện tại
Ngây dại một lần không ngăn lại cái sờ xoạng hoàng hôn
Ôm riết chân trời không qua nổi chân tường
Chữ nghĩa đi mong chết lại từng ngày khi tiền bạc đóng bộ đồ số mạng
Non dại ơi cong ngửa mũi tên
Bên mở hết bên hấp hé trong lòng sắt đá
Quá khứ nằm ngay trong mây về gợi lại
Chẳng quá giờ ngọ nào đẻ muộn cho một ngày mai
Ðóng thân mở mình riết miết vật thể nào là chủ thể chuẩn bị bản thảo cho bức tranh đồng loại
Các tấm hình mang màu lập lờ chiều thủ hoại
Các tiếng chuông khàn của những tòa nhà chỉ nhận đơn âm
Các lá úa không còn bản mặt
Các tấm gương hậu chỉ biết chìa mông
Ðầu non ạ chiều lên cho thêm nhé
Một vầng điên từ bức họa không hồn
Một cái lọt sàng hai thế hệ
Cong. Ðen.
Bước rảo dọc dốc triền mưa đơn một
Dí. Ngấm. Im.
Rụt lại năm lần hai là mấy
Cho thêm cái chiến hạm không cờ vào
Tưởng các nhà mồ hẹn gió
Ngoan yên nào
Ngoan yên đi nào
Không ai cầm lên nổi một cái ngã tư
Hay cho thành phố vào ly trà nuôi lớn
Nhưng rảnh tay là vứt đi bó sách nặng cầm thêm một ngón hồng để ngâm dấm các lần sau
Thôi để mùa sau thôi để sau
Tay cầm đêm thụt lại
Với xoa núi nở động đậy phần cao
Là một thiên hà chảy
Cửa sổ nghiêng âu lo con mắt ngoài
Cửa chính hé bằng một ly cẩn trọng
Hồng au gò cao lấm tấm
Ðen chao ánh mời
Run một lần dại một bận
Hùng tráng cả trang văn hiến
Ðừng! Ðau lịch sử lắm
Giữ gìn hàng thiên niên kỷ từng giai đoạn bản lề từng sự kiện đóng đinh
Biết mà, vẫn mê đau
từng góc
tang thương
tình thế
Xa lộ ngẫu nhiên lại gò cao
Một cái choàng sông nước
Một cái động lưng trời
Hai cái gọi
Hai lần nín
Trăm lần lôi ra trong mộng xả dòng
Cao vút ơi trời
Có nhũn không
Ví rớt hai phần mềm còn lại
tới hôm nay
Họa sĩ già đã mài bút nhừ thân
nơi ấy
Hẹn nhé một ngày bốc cả hai tay
lửa bén quá lần ủ mặt trời
Chê cái nhão trong mưa dầm
Cái nhắng trong lẩm cẩm
Hẹn nhé nhọn một trời xanh nhùn nhũn
Ðịa chính trị học đây
Những địa dư có lửa nói bằng lời!
Cả một vùng thèm muốn từ trước đến
Quì nâng tay văn hóa vùng đất mới trong giao lưu với trời
Chắc chắn là khô mà sao diệu vợi
Cầu thang cong ở điểm nghẹn lời
Các cửa mở thấy hết ngoại bang
Vẫn nâng
mân mê đạo giáo tại chánh đường
Ðạo dẫn dạo vòng quanh miền xứ
Và toan cho trình diện bề trên
Chắc chắn là khô mà sao diệu vợi
Mảnh cong còn duyên thuở non hoang
Lịch lãm ạ cho hoang đàng vào đại
Nơi nguyện cầu một trí hướng minh quang
Trắng mịn ra giang hồ nhiều chưa
Có lần thấy đứng cạnh kẻ hoang đàng số Một
Ðể chỉ lên trời xanh
những dòng thiện tín
Tên ấy rắn lửa chữ nghĩa rừng hoang
Của triết loạn thịnh hành
Của sự lột trần củ chuối
Một vòng qua bản địa tự do của một mảng vỡ nay đã thành quốc gia riêng rẽ
Các tạp âm không chịu sự thử thách để hóa thành quốc ca
Cầm lấy trắng mịn chia tay
Chân bước một nửa mặt đất bản nháp
Ngôi nhà phía sau họng súng
Nếu chồm về phía ấy một phen
con đường không cho phép thối lui
Một góc gấp nơi dạ dày chưa mở ra sau bát cháo đêm chồng vợ
Nói: xem tranh chiến tranh nhiều thì cầm súng tự hủy thân
Cắn: ngón tay vẫn mở chờ răng
Nói: lấy vé một chiều đi trong ngày mưa thai mọc đầu
Ngồi: sofa đủ diện tích vẫn không tạo hứng
Hai lần níu cửa tử không khép
Ðịa ngục thiếu người dọn bàn thừa dao và vạc dầu
Bỏ thèm muốn đi trăm năm về lại
Hai mắt ngực
mở
hồng
Dưới mặt trời không tên
[còn tiếp]