- Tứ chi
5.4
ở đây tôi nhớ nhiều người
ở đây tôi nhớ nhiều nơi chốn từng
cho tôi vui cho tôi buồn
cho tôi nhớ khi chân ngừng ở đây
5.5
Ta đi mãi. Ðôi giày yêu cũng biết
chủ của mình chẳng nản bước chân xa
Mái tóc kiêu bồng không hề hỏi
có chốn nao ta chịu chọn làm nhà
Ta đi mãi. Lá vàng rơi quen lối
nẻo đường nào không chạm bóng thi nhân
Rừng sâu thẳm dang mình vẫy gọi
Bạn bè ta: đấy những chúa sơn lâm!
Ta đi mãi. Sóng cồn dâng đợi
dìu đẩy về nơi tít tắp chân trời
Sông biển cho ta tình bằng hữu
Thương nhớ nhiều, thương nhớ lắm cánh buồm ơi!
Ta đi mãi. Trời đâu nào cao tới
Mây dừng ngang vai mây dừng ngang vai…
Trí ta thấu trời tâm ta mây biết
Thôi cũng đành thôi thế thế là thôi!
Ta đi mãi. Gió mưa này đã khóc
đã than rằng, ơi hỡi Ðỗ Quyên ơi,
gió giật thổi một đời không lại
mưa trút gào trọn kiếp không thôi
Ta đi mãi. Nhật nguyệt kia thực ảo
Ý ta bày tỏ giữa ánh dương
và trong ánh nguyệt tình ta sáng
Í a nhật nguyệt vô cương
Ta đi mãi. Xuyên những lâu đài tối
chứa cả vạn ngàn quá khứ đen
Băng các thành hào biệt ngăn nhân loại
Ta đi ta đi vượt hè phố thấp hèn
Ta đi mãi. Gặp những người chưa gặp
Thấy những gì chưa hề thấy bao giờ
Nghe muôn điều chưa từng nghe được
Bao việc thành còn tưởng như mơ
Ta đi mãi. Làm chim trời cá biển
Trời tự do cao xa biển tự do bao la
Ðói mãi khí trời khát hoài nước biển
Giữa biển giữa trời ta đã là ta
Ta đi mãi. Hỡi quê xa, đi mãi
Sẽ thấy gần trong từng giọt mồ hôi,
trong từng giọt máu, trong từng giọt lệ
Ðời ta
rỏ xuống
bài thơ
Ta đi mãi.
5.6
Khi tôi yêu cô ấy, cô ấy vẫn yêu anh
Bên giường bệnh anh, chúng tôi tưởng là lần cuối
Hai mươi năm qua thơ anh không hề hấp hối…
Tình chúng tôi không thành hai đứa đã xa.
5.7
Trải trên thân đời anh
Những con đường dốc nhỏ
Có con đường sương rủ
Có con đường lá đưa
Có con đường mưa nặng
Có con đường trong trưa
Dốc nhỏ những con đường
Trên thân đời anh trải
Buồn quê nhà xa ngái
Hận chí trai không thành
Sầu tha hương mãi mãi
Tủi nghiệp văn tan tành
Thân đời anh dốc nhỏ
Những con đường trải lên
Những vì sao bầu bạn
Những ánh mây nghĩa tình
Một mặt trăng thành duyên
Một mặt trời làm lửa
Trải lên những con đường
dốc nhỏ thân đời anh
[còn tiếp]