R[G]IÊNG
giấc đêm biệt tích
giấc ngày không dấu vết
đi
một tàn[g] thi ngổn ngang phế chữ
lang thang níu ý
trầm ngọt giọt mị du
[bềnh] bồng câu thơ cũ
phiêu nhiên
đi
dự cảm cuộc về
tín hiệu nghìn năm tịch mặc
yêu nhau trong rạn nứt
yêu trác tuyệt cội người
dừng nơi tháng một
r[g]iêng tôi
đi trong vũ trụ ảo tích
[nhặt] mặt nạ giả hình
vũ trụ tôi cuồng mộng cuồng vọng khát điên
rơi vào miền vô hướng
mất khả năng nhận diện
tôi kì cọ khuôn mặt mình
chủ nhân của những bài thơ
dị dạng
B-ả-n-M-ặ-t
ý tưởng treo lủng lẳng
vài xâu chữ lòng thòng
tử[ừ] ngữ
dăm phác thảo thô khô
một diện đồ trơ lạnh
sẽ chết chì[ù]m cả lũ vô vàn na ná
phô diễn sự ăn theo
khập khiễng dò đường
săn chữ
mồi nhử từ những bậc đã ngủ
và một sử thơ
không thể đứng đó ngước ngó
tôi gồng mình theo tiết điệu trúc trắc
tôi trồng thơ
rồi cũng đến mùa phải gặt
từng bó chữ bật gốc
từng con chữ bứng lên khô khốc
ngạo nghễ phơi bày cảm khoái
[t]ôi, nhà thơ
kẻ soi chữ và bị chữ soi tàn thẳm
chưa biết [cách] chết.