Nỗi cô đơn có lửa
Buổi sáng thức dậy tôi thấy tôi cô đơn
Bụng tôi nóng kinh khủng
Lẽ ra buốt lạnh
Cớ sao lại là lửa
Lửa không đốt cháy, lửa không thiêu rụi,
Nỗi cô đơn chưa có ngọn
Cô đơn không có lưỡi, không có miệng,
Không biết khóc cùng ai
Giá như nó cháy được
Rồi biến mất
Giá như nó hát được
Để dỗ dành
thế giới này dở cười dở khóc
Tôi biết là tôi bị bỏ quên
Bỏ quên từ kiếp trước
Tôi một mình
Tôi sờ nắn chính tôi
Tôi – lưu cữu…
Phiêu lãng
Mặt hồ phẳng lặng/ một sớm mai đầy khói
Chiếc áo trễ tràng/ tấm thân kiều nữ
Nàng cựa mình làm sao
Nàng thao thức làm sao?
Ai may sắm xiêm y cho mặt hồ nàng
Ai se chỉ luồn kim tấm voan chừng dăm mẫu ấy ?
Tôi tự chọc lét vào trí tưởng phiêu lãng của mình
Bắt dừng lại mà không dừng lại
Chập chờn trước mắt tôi là tấm voan thật mỏng
Chập chờn trước mắt tôi là người con gái hao gầy qua nhiều đêm không ngủ
Chập chờn trước mắt tôi là đám mây trắng xốp lúc tảng sáng
Để trưa tôi bàng hoàng khi chiếc áo đó không còn
Nàng đã cởi phăng tự lúc nào?
Mặt hồ lặng yên
Tôi ngộp thở?