Tôi tự nhốt mình trong dấu chấm
nó vẫn chưa khô và có vẻ buồn cười
trong cấu trúc của một phép chấm câu vụng về
khung sắt vô hình
đã sờ chạm ao ước của cú pháp
từ vựng đã bị treo cổ
hoặc tự sát tập thể
vừa trở về từ một quê hương
nơi mà tất cả định nghĩa đều vô nghĩa
hai không gian
hai vùng khí hậu
và một linh hồn khao khát
tôi chạy trốn từ ác mộng này
đến ác mộng khác như điệp ngữ không ý nghĩa
tự do đôi khi mơ hồ như không khí
ngay lúc này
khi tôi bận vùi chôn câu chuyện
một bài ca gõ cửa
bằng ca từ của hành trình vô định
trong vòng tay của dấu ngoặc kép
sự tỉnh thức đã biến thành cổ tích
tôi luôn cạn kiệt
sau mỗi lần trở về từ không gian quá khứ
nó không hình thù
và ngang bướng như ý nghĩa của tự do
tôi có hơn một quê hương
và một dòng thời gian
không chừng ,
đây lại là một cú pháp
vụng về