Tôi thấy
Tôi thấy những vết nứt trên thân gió
thổi bên vách lá ngày đông
khi tôi cầm lên đôi bàn tay Mẹ
trong mỗi vết nứt có cả một trời giông…
tôi thấy tiếng rơi vỡ của bầy bóng râm trên mặt ao mỗi sáng
khi những tia nắng di chuyển về phía chân ngày
tôi thấy tiếng rơi vỡ của thời gian trong cơn khó thở của Cha
mỗi rơi vỡ có cả một thiên hà…
tôi thấy trên ngực đá
cành nước mắt trổ hoa
Tôi vẽ mùa thu màu mực nước (*)
Ba cái chấm trên một mảnh giấy
ba cái bóng ghim vào bầu trời
mặt hồ trong tĩnh lặng
chín bậc mây một bàn chân gió
chín bậc mây một bàn chân nhỏ
con đường về vô biên
tôi rỗng một tiếng chuông
run trong màu mực nước
bức tranh của thiền nhiên
_____________
(*) thơ Phương Uy