Johann Fischer/Austria
tồn tại ẩn náu trong một thùng rác
một thùng rác vĩ đại có nhiều xác chết đang bốc mùi
tôi bất chợt rùng mình rồi tự vấn
có thể tôi là người hay là loài sinh vật nào đó
nhưng không cần thiết phải biết
khi những chiếc lưỡi thè ra đều có gai nhám
tranh giành liếm vào lịch sử một cách tự nhiên
máu nhỏ xuống từng giọt
từng giọt máu nhỏ xuống từ những chữ trên văn bia
tôi không thể hiểu tại sao
bầu trời là một hình tròn
úp mặt xuống đáy thùng rác là một hình vuông
ai đã đầu độc nhân loại với sự hiểu biết khôi hài
tôi ngửa mặt khát những ngày trăng sáng rực rỡ thật gần trên đỉnh đầu
với tay chạm vào những viên đá cuội
tin rằng trong đá có nguồn nước tinh khiết
có phải sự sống hữu lý mỉm cười đồng thuận với sự khám phá điên rồ ?
những vòng quay luôn bất biến
hãy tin là như vậy
tất cả đều có mặt trên một tinh cầu gần nhất
một thế giới thật gần không có khí thở
nhưng tôi không biết là hành tinh thứ mấy mươi
từ đất hình vuông tôi nhìn thấy bầu trời
mặt trời đang thiêu cháy giấc mơ tôi