TỨ CHI
5.12
Cả rừng lá đổ đầy sân.
Tôi ngồi tôi đếm lá gần lá xa.
Thu còn bao nữa thì là
Ðông. Rồi em đến. Sân và tuyết rơi.
5.13
Kia những con đường hoang
Lá ướt nằm úp mặt
Như chờ mùa thu qua
Là bay về rừng cũ
Mùa thu không vội qua
Trải dài theo đường vắng
Từng gương mặt buồn lá
Nhớ khoảng trời cao xa
Có nhà thơ lật lên
Chuyện với từng chiếc lá
Chuyện những cây những cành
Những chiếc lá còn xanh
Chiếc nào vừa rụng xuống
Xuống nơi nao những đường
Những đường dài hoang vắng
Mùa thu không vội qua
Nhà thơ không còn nữa
Còn mãi những con đường
Những lá thu nằm đó
5.14
Lá còn
một chiếc ngoài hiên
Ta còn nợ
dăm nỗi phiền trăm năm
Nợ nghĩa tình
Nợ áo cơm
Nợ trời đất
Nợ nhân gian
Nợ mình
Ngoài hiên một chiếc lá còn
trong ta dăm nỗi ưu phiền thiên thu
5.15
– Cầm mấy đám mây cho vào túi áo thấy chật chật.
– Mở rộng ra! A, túi hổng có buổi chiều. Chật chật bằng quai guốc Ðặng Ðình Hưng hông?
– Hỏi hoài! Coi chừng rớt cái lưỡi người tình mang áo số 4 than hoài chưa trả tiền bao tháng rồi.
– Cắt lẹ đám mây vàng kia bằng chủ nghĩa tân nội dung đi mậy!
– Hối hoài! Mấy giờ thì trời về? Ủa, chủ nghĩa này không thấy đề giá?
– Tao đâu là cái laptop biết đẻ ra sự đối thoại giữa đối và thoại.
– Chào thua! Kiếm dùm tắc-xi chở đối, thoại và mây về lưỡi. Chật quá thì lấy quai guốc nhà Ðặng ra đo.
– Chào và đòi trời dùm tao cái đất.
5.16
Khăn ăn nơi bàn ăn rơi xuống
đất hôm đó dính đất dưới bàn
ăn. Lẩu đồ biển Thái và bia
Ðức hôm đó ở nhà hàng Việt
Nam. Bàn ăn hôm đó năm người
lớn, trẻ em ăn chung dễ sinh
chuyện hiểu lầm. Rơi khăn chuyện nhỏ
mà thành chuyện lớn khi quanh bàn
chỉ là toàn người lớn Việt ăn
bằng khăn ăn. Ðất dưới bàn ăn
là đất Mỹ. Ðất Mỹ cũng không
ăn được dính vào khăn ăn hay
không dính khăn ăn. Gái Mỹ ăn
được hay không dù dính hay không
dính không phải là chuyện quanh bàn
ăn hôm đó đang có chuyện khăn
ăn. Cái khăn không rơi xuống từ
đùi khép kín nữ thực khách chưa
chồng trong khi mải ăn với khăn
ăn. Không từ cánh tay run xìu
xìu ểnh ểnh nơi lão nam thực
khách ổng vừa đi du lịch Việt
Nam về. Càng không là từ bàn
tay bồi vội vơ tiền tip nơi
bàn. Cái khăn rơi không là chiếc
khăn piêu thêu chỉ hồng bị gió
cuốn bay về quận Cam mà là
khăn ăn trắng không chỉ hồng không
bị gió cuốn bay về dưới đất
dính đất dưới bàn ăn. Khó biết
duyên do khăn ăn rơi ngoài định
luật hấp dẫn (trái) đất và khăn
ăn. Người viết không phải là thực
khách không là bồi không là khăn
ăn không là đất Mỹ không là
gái Mỹ. Là vật lý gia đại
thất nghiệp dính đất Việt đầy mình.
5.17
Bạn đối xử với một bài thơ của mình như thế nào nếu không như với đứa con cưng làm bẩn tường nhà bằng hình cái đầu trọc ô kìa hàng phố xem con tôi kia hay là Van Gogh
Tôi thấy như xoắn tai con trai tôi khi một chữ dù hư trong bài thơ bị đứa biên tập nào biên tập
Bạn đối xử với một bài thơ của mình như thế nào nếu không như với người vợ bảo đến giờ ăn cơm đáp check mail cái đã mà cơm sau check vẫn lành canh sau mail vẫn ngọt
Tôi có thể quên rằng hôm đó là ngày thấy tháng của vợ chứ bài thơ hôm đó bỗng chuyển màu bốc mùi tôi sẽ biết ngay
Bạn đối xử với thơ của mình như thế nào nếu không như với người tình yêu dấu nàng mới nói hello bạn bèn cho căn buồng nhỏ của nàng tăng dân số chín tháng mươi ngày sau đó
Tôi thuộc mỗi câu chữ bài thơ hơn thuộc từng nét đường thân thể người tình yêu
Bạn đối xử với thơ của mình như thế nào nếu không như với người bạn thiết mỗi khi bạn đi xa vắng nhà lâu người đó vẫn kính nhi viễn chi vợ bạn như thường
– Tôi có châm ngôn cho mình qua khoảng cách giữ bạn quí giá qua nước mắt giữ thơ
5.18
Người nhặt lá hôm qua nhặt hết lá rụng vàng mặt đường, hôm nay bứt
những chiếc lá còn sót trong hai ba lùm cây cuối cùng, trên nẻo đường
nhỏ hẹp khách bộ hành những người già cả, xe cộ chạy qua giá không
quá ba ngàn đô, xe cảnh sát không mấy khi vô, xe đạp đều là những
cái không thắng, phi công như tránh khoảng trời con đường cõng, các dịp
tranh cử quận hạt những cánh chim trắng chao qua, gió nếu có là những
cơn gió góa chồng. Ai bật đèn xanh cho các ngón tay kia bứt những
chiếc lá vàng đang còn trên cây non? Trái tim bật đèn đỏ mắt ngưng
tôi chớp thước phim Hollywood không có. Ai thương thu tôi thì mua
phim nhé!
[còn tiếp]