Tình vờ-TRẦN HẠ VI

CÁNH CỬA THẦN GIAO CÁCH CẢM

Ở một nơi rất xa anh, cô cảm nhận được anh đang nhớ cô. Cô lại bị mụ mị người, lại rất rất muốn ở bên cạnh anh, dù chỉ để nói với anh một hai câu vô nghĩa. Ý nghĩ mở chặn cho anh lóe lên trong đầu cô, chợt cô rùng mình tỉnh lại. Chuyện này đã xảy ra hơn một lần với cô. Nhớ anh là bình thường, ngày nào chả nhớ, nhưng nếu cô có ý nghĩ muốn mở chặn, điều đó có nghĩa là anh đang tìm cách tác động đến cô.

Lần đầu tiên anh ‘lôi kéo’ được cô về chỉ bằng ý nghĩ, cô vui, hết sức vui. Như vậy anh cũng đủ quan tâm đến cô. Nhưng sau đó, cô lại nghi ngại. Là một người cực kỳ độc lập, cô không muốn hành động của mình bị người khác kiểm soát. Cho dù là anh. Hay bất cứ ai. Cô muốn là người tự quyết định cuộc sống của mình. Không ai khác có quyền làm điều đó. Kể cả anh. Đúng, kể cả anh. Cơ chế phòng vệ như con nhím của cô khởi động, cô bắt đầu cảm thấy bất ổn bên cạnh anh, vì thế, khi anh không ngó ngàng gì đến và bỏ cô ẩm mốc mấy ngày liền, cô bắt đầu rời xa anh. Sau đó, cô đưa ra điều kiện với anh, vì hơn ai hết, cô biết anh sẽ không làm. Tuy nhiên, cô vẫn còn một chút hy vọng mong manh anh sẽ xem những điều đó là những trò vui và sẽ đùa với cô, hoặc giả đò thương lượng với cô. Còn nếu anh đủ yêu cô để chiều cô thêm một chút, thì cô sẽ rất vui. Nhưng không, anh lại tức giận. Thế thì thôi vậy!

Cô lên mạng, đọc về cách khóa cánh cửa thần giao cách cảm giữa hai người. Họ bảo chỉ cần mường tượng một cánh cửa thật rõ trong đầu, xong vui vẻ chào tạm biệt người bên kia, rồi đóng cửa lại. Cô chưa thành công lắm trong việc thấy được một cánh cửa trong đầu, nhưng cô nghĩ, thôi mình cứ cài một chốt chặn, khi nào biết anh đang tìm cách tác động mình, thì mình thoát khỏi tình trạng đó mà thôi. Cho đến nay, cô vẫn sống sót, cô nghĩ thầm.

Có một lần, anh lại dùng một bài viết cũ để gọi cô trở về. Cô đọc, lưỡng lự, ngày hôm sau vẫn lưỡng lự, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng cho anh thấy là cô đã biết. Tuy nhiên, phút đầu tiên vừa nói chuyện với cô, anh lập tức lên lớp cô về việc đặt điều kiện cho anh ngày xưa. Anh nói nhiều, nói dài lắm, cô không nhớ là anh nói gì nữa, chỉ biết là cô rất buồn và đau lòng. Cô nhẹ nhàng bảo “thôi em không làm phiền anh nữa” và thoát facebook.

Rồi cô ngồi ngẫm nghĩ. Cô buồn. Cuộc sống của cô đâu chỉ quẩn quanh với một mối tình vờ vô vọng trong cõi ảo như thế này. Cô vì một người đàn ông mình chưa một lần thấy mặt mà vui, mà buồn, mà viết, mà hồi hộp, mà đau đớn. Thế có đáng không? Cô có cảm giác mình đang tự đánh mất mình trong những mảnh ân tình tạm bợ trên cõi ảo này. Cô luôn có ảo tưởng anh là đặc biệt với cô vì cánh cổng thần giao cách cảm giữa bọn họ, nhưng cuộc đời cô còn có bao nhiêu cánh cổng khác: công việc, gia đình, bạn bè, bản thân, nào chỉ mỗi cánh cổng này là đặc biệt nhất!

Cô biết mình là người lụy tình, hay trở đi trở lại, và trong tim cô mơ hồ vẫn giữ bóng hình những người cô đã yêu mến. Tuy nhiên, cô cũng biết, với mỗi người cô chỉ có một giới hạn nhất định để chịu đựng với họ. Cô sẵn sàng bỏ qua tất cả những đau buồn họ gây ra cho cô, bao dung với lỗi lầm của họ, nhưng chỉ khi nào giới hạn đó chưa bị vượt qua. Cô lẩm bẩm “mình không phải Thánh Mẫu”. Cuộc sống trước mặt cô, không có anh, có thể bấp bênh, có thể không chắc chắn, nhưng, đến cùng thì tình cảm của anh dành cho cô và cách cô hiện phải sống thế này, dằn vặt thế này, liệu có đáng hay không?

 

KẾT THÚC

Hơn một năm sau… cô vịn tay một người đàn ông khác, rảo bước trên con đường cây xanh mát giữa lòng thành phố. Người đàn ông, nay đã là chồng cô, khẽ nói điều gì đó vào tai cô. Cô cười vang, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Những ám ảnh về cánh cổng thần giao cách cảm ngày xưa đã không còn theo đuổi cô nữa. Cô đã bỏ hẳn tài khoản facebook năm nào cùng tất cả bạn bè trên mạng. Thi thoảng cô vẫn thấy anh trong giấc mơ, và một đôi lần cô vẫn đau, nhưng khả năng định trí của cô đã vững đến mức anh không thể nào tác động cô làm gì được nữa.

Cô quen một người đàn ông khác, đầu tiên cũng là trên một mạng xã hội. Nhưng anh chàng độc thân này nhanh chóng đến gặp mặt cô và sau đó thì đeo dính không rời. Bất cứ điều gì cô muốn, anh chàng cũng chìu, cho dù đôi khi cô thấy mình cực kỳ đành hanh. Ngày họ kỷ niệm một tháng quen nhau, chàng đã đưa cô đi mua nhẫn đính hôn, còn cô thì nửa đùa nửa thật “anh nói thật hay đang đùa thế? Anh muốn rước con bé đành hanh này về nhà  đấy.  Anh nói. Cô đồng ý. Và cũng chưa kịp biết mình có yêu chàng đủ nhiều hay chưa

[hết tiểu thuyết]

Please follow and like us: