QUÊN
bới thơ trong hộp sọ đầy chất trắng đang ăn dần bộ nhớ
thấy mình đẹp rưng rưng
thấy mình là cụ già là mẹ, chị, em ngơ ngác từng thước tuổi
nửa đời khóc / nửa đời cười chòng chành thân phận
có khuôn mặt dội lại sóng tình trên cỗi cằn da thịt
cười để lại tháng năm
yêu thơ
yêu tất thảy yên bình và phẫn nộ
rạng ngời cùng tối ám
quên ngủ
dưới vòm kí ức
người đàn bà tập nhớ để dần quên
THÁNG XÁM
bẻ gập cái nhìn xa
đôi lòng va chạm
đêm bài tiết những đọt đời
lửa rùng mình nứt ngọn
hớp rượu 2 giờ sáng
ai nói ngàn ly không say
xạo.