5.TỨ CHI
5.18
Người nhặt lá hôm qua nhặt hết lá rụng vàng mặt đường, hôm nay bứt
những chiếc lá còn sót trong hai ba lùm cây cuối cùng, trên nẻo đường
nhỏ hẹp khách bộ hành những người già cả, xe cộ chạy qua giá không
quá ba ngàn đô, xe cảnh sát không mấy khi vô, xe đạp đều là những
cái không thắng, phi công như tránh khoảng trời con đường cõng, các dịp
tranh cử quận hạt những cánh chim trắng chao qua, gió nếu có là những
cơn gió góa chồng. Ai bật đèn xanh cho các ngón tay kia bứt những
chiếc lá vàng đang còn trên cây non? Trái tim bật đèn đỏ mắt ngưng
tôi chớp thước phim Hollywood không có. Ai thương thu tôi thì mua
phim nhé!
5.19
Vấn nạn đó
Anh
Nhà chuyên gia
Không cho ra được lời đáp
Sếp ký sẵn
mức tăng lương đúp
Cũng vậy
Ðầu anh trí cạn cơ tay đã mềm
Chính quyền trách nhiệm công dân ép
Anh không thể phản ứng dương hơn
Trùm băng đảng đưa đến
gái đẹp bên đùi súng lục trên tay
Anh không biết sử dụng
cả hai
Cho trái chuối Cuba vào đúng chỗ ấy
Sếp
Chính quyền
Trùm băng đảng
Ðến từng nơi một
Nhà chuyên gia nói:
– Nhìn đây! Tôi sẽ thủ dâm
Nếu muốn cho ra lời đáp
của vấn nạn.
5.20
Bắc Ðảo! Bắc Ðảo! Bắc Ðảo!
Nhà thơ như ông đang chết
không phải ở tận Trung Quốc
hiện đại đương đại hôm nay
ngay tại phím máy điện toán
của tôi đang chạy lúc này
Bei Dao! Bei Dao! Bei Dao!
Thơ như của ông sẽ chết
không ở Thụy Ðiển, Mỹ, Ðức
tương lai sau hậu ngày mai
tại ngay bài thơ bài viết
của tôi sắp có một ngày
Như ông như ai như thế
Tượng đài văn chương thời nay
Vòng hoa nhà-thơ-thường-trú
Vấn lên chữ đỏ một hàng
Vương vương mấy lá thu vàng
Bắc Ðảo. Bei Dao. Bắc Ðảo.
5.21
Hai chiếc xe đậu ven con dốc đêm
Ánh sáng giữa những đám mây hắt xuống một tầm mắt
Như tôi và anh
Dừng trú cuộc đời
mùa thu của chữ
Sáng sớm mai
Nhà thơ
Anh về ngả nào của thi phận?
Người dọn đường sẽ quét chung với rác với lá những gì xe-thơ-anh
để rớt lại
Một đêm dừng
Hai chiếc xe
Tôi và anh chỉ biết về nhau khi mỗi người sang một nẻo khác
Về những gì chúng ta để rớt lại
cùng lá rác
5.22
Hai người đã trần trụi hoàn toàn bên nhau
Trong cuộc gặp gỡ của chữ
Người này ngượng e ngại
Khi hai cơ thể sát trong nhau chữ nghĩa sinh ra ngoài tầm với
Người kia trong sự ngây thơ một nửa
Thèm muốn những cọ sát mạnh bạo bất tận của từng từ từng chữ cái
Hai người ôm chặt nhau một cách thô sơ
Ngôn ngữ rơi ra
Mất nghĩa
Hai người buông rời nhau
Ngắm nhìn nhau trần trụi trong sự khó hiểu của mỗi câu chữ
Y phục của hai người đã trở về chỗ cũ
Ngữ nghĩa bất lực
Một người ở lại
Một người đi
Chữ của mỗi người xáo trộn
Thời gian dài
Một người tìm lại một người
Hai người không trần trụi
Chỉ có chữ với chữ
5.23
“Người phụ nữ độc thân ngoái nhìn dài và vội
khi bước vào sau cánh cửa
Có điều gì sau cánh cửa người phụ nữ độc thân bước vào?
Những con kiến trên mặt bàn dính giọt mứt
dáo dác làm lọ mứt cười bật nắp
Cái vòi rỉ nước
suốt một ngày
tìm cách thể hiện sự sốt ruột
Trên tường
tờ lịch trĩu nặng các ngày cũ
Gió làm nhẹ tung rèm cửa sổ chếch theo hướng nhân bản
Khăn giường ngủ nhăn vài vết nhăn bán cầu não phải của mẫu người ưa nói dối
Gáy các cuốn sách quay ra
thẳng bằng nỗi vô can
Giữa tàn bạo và can đảm
dao chặt xương muốn có ý kiến phân biệt
Tổ chức một hội thảo bàn tròn của những người đàn ông từng có mặt sau cánh cửa
nên được cái gương lớn nhất đồng ý
Mùa thu thường đến với những gì sau cánh cửa lúc lập đông
Cửa sau của căn phòng?
Không!
Căn phòng không có cửa sau, như một bài thơ chân chính
… … … “
– Một bản tường trình của các cảnh sát điều tra
sẽ như vậy
đại loại
trong thế kỷ 22
5.24
Cái gì vừa gọi một khoảng trống trong đêm thức dậy?
Tiếng đóng cửa xe
Gọi bài thơ ra đời
Anh cần quãng lặng giữa anh và mọi sự
Trong một thời khắc
(Có thể giữa hai lần lá rơi
Có thể giữa hai vòng tù tội)
Câu chữ trong anh như những chiếc xe đủ mầu đủ kiểu ngủ trên bãi kia
Anh cần một bình minh
để chúng lên đường
vào bài thơ anh
lần lượt
Kết thúc bài ca của con tim không gì khác bằng đèn đỏ của con tim.
Bài thơ dừng ở chỗ chỉ sang bên kia vạch ngôn ngữ là bài thơ chết.
Bảng cấm vượt
Anh cần.
5.25
Ðã động
tới tâm linh của đồ vật
Em có thể chờ người đến muộn trong cuộc sang sông số phận
Chiếc mái chèo có cánh tay riêng
Khua
khi con thuyền đứng yên
như trái tim riêng
đập
Em có thời gian riêng
Anh mang cái gì sang bờ bên kia
Nặng? Khó?
Mà để buổi chiều chậm chờ
Không phải vào em
Ðồ vật
Anh đã động
Tâm linh
[còn tiếp]