Chuyến hành trình sau chót/The last journey-MC AMMOND NGUYỄN THỊ TƯ

Pablo Picasso/Spain

 

 

 

 

Con sói tự nãy giờ nằm chầu dưới chân gã bỗng nhổm đầu dậy. Cặp mắt màu vàng nhũ chăm chăm vào miếng thịt bê rừng đỏ hỏn trên tay gã. “Hỡi Con Người, xin rủ lòng thương kẻ đói khát lưu lạc này,” nó ngước lên nhìn gã van xin, rồi cái mõm thô ráp của nó dủi sát vào đùi gã. Gã rùng mình ngoảnh mặt đi. 

 

*****

“Út nhớ ông Mạnh cách nhà mình mấy căn có đứa con gái lấy chồngViệt Kiều không? Thằng rể gửi tiền về cho ổng mua cái giường đó, chị qua coi rồi. Có bốn ngàn đô à. Chở đến tận nhà, lắp ráp luôn…” Giọng chị Ba của gã trơn lu ở đầu dây bên kia.

Nỗi tức bực bị dồn ứ, giãy giụa, vùng vẫy trong lồng ngực gã. Gã hết chịu nổi. Gã muốn văng tục. Bốn ngàn đô Mỹ mà bà chị gã nói năng hồn nhiên như bốn ngàn đồng Việt Nam.

 

*****

Cái mõm nó cựa quậy trên đùi gã. Tiếng rên nghe yếu ớt tựa tiếng khóc tỉ tê của sói con vọng đến từ cõi hoang mạc. Gã động lòng, ngoảnh lại nhìn nó. Lập tức nó chồm lên liếm vào má và cằm gã. Gã biết đó là cách sói con vòi vĩnh sói mẹ ựa thức ăn dành trữ trong bụng ra cho nó. Lưỡi nó ướt nhẹp. Gã rợn người đẩy nó ra. Cả cái khối đen thui nặng phải tới năm chục ký rạp thấp trở lại dưới chân gã như biết phận. Đôi tai dựng đứng giống loài chó bẹc-giê co thụt về phía sau, vẻ chịu lụy của một con sói không có thế lực trong bầy. Cái đuôi bù xù lông phe phẩy khiêm tốn. Mắt nó cụp xuống, thỉnh thoảng lấm lét nhìn gã. Cái lưỡi thè ra thụt vào liên hồi. Hơn hai tuần nó không có gì trong bụng. Gã thẩy miếng thịt ra. Nó nhảy tới đớp gọn. Nó nuốt trửng, không nhai. Xong lại nằm phục bên chân gã, ngoan ngoãn chờ đợi. Miếng thịt nhỏ bằng nửa con chuột xạ chẳng bõ. Sức nó bây giờ có thể ăn tới vài con thỏ rừng. Hồi nó chưa bỏ nhà đi, chẳng khi nào nó bị đói. Gia đình nó là bầy sói hùng mạnh gồm hai sói đầu đàn, tức sói bố sói mẹ, và mười sáu sói con hùng cứ một lãnh thổ mênh mông hơn chục ngàn héc ta trong một cánh rừng già phương bắc. Khi còn nhỏ nó phải ở nhà cả ngày, chờ sói mẹ và đám sói anh sói chị đi săn về mửa thức ăn ra cho nhai. Ba tháng tuổi nó được đi theo nhưng chỉ để quan sát cách tấn công và nhử mồi. Đến tám tháng hơn nó mới được phép săn mồi thực thụ. Không một con mồi nào sa vào lãnh địa nhà nó mà có thể thoát thân. Nai đuôi trắng, nai đuôi đen, ngựa hoang, dê núi, cừu núi, đủ hết, cả đám nhóc hải ly, thỏ rừng, chim rừng, gà rừng, sóc đỏ, chuột xạ, cá hồi. Thật tình mà nói, thức ăn không thiếu, nó chỉ không chịu nổi những thứ luật lệ khắc nghiệt kỳ khôi của gia đình nó. Từ giữa mùa đông đến đầu mùa xuân là mùa ái ân của loài sói, mà thật ra chỉ áp dụng cho mỗi hai vị đầu đàn. Những ngày ấy, cặp sói lãnh đạo thường chui vào mấy bụi kín. Khổ nỗi kín mấy các sói khác cũng ngửi thấy. Suốt mùa ái ân các sói đực bị kích thích, trở nên bồn chồn ham muốn, nhưng bị nghiêm cấm. Chuyện đó là đặc quyền của bố mẹ. Nó chứng kiến một thằng sói anh bắt chước bố mẹ làm giống vậy với một sói em thì bị sói bố cản, thằng anh ngoan cố chống lại, bị sói bố và sói mẹ đánh cho một trận nhừ tương. Thằng anh bỏ đi biệt tăm. Rồi tới một thằng anh khác, chuyện xảy ra tương tự, cũng bỏ đi mất. Giờ tới phiên nó. Bữa đó chuẩn bị đi săn, nó bỗng ngửi thấy cái mùi quyến rũ từ nước đái của một sói chị, nó chịu không nổi, chồm lên. Chị nó đứng im không phản đối, vậy mà mẹ nó tru um lên rồi xông lại táp gần đứt một miếng tai nó. Mấy thằng sói lớn cũng tiếp tay húc nó ngã xuống. Nó nằm ngữa chênh hênh trên mặt tuyết.  Bọn sói anh nhe mấy chiếc răng nanh dài nhọn sắc ra để cảnh cáo. Dù nó không bị trừng trị nặng như mấy thằng anh trước, nó vẫn quyết định bỏ bầy ra đi, hy vọng tìm được một nàng sói để kết đôi, để làm cái chuyện bị cấm, rồi đẻ ra những đám sói con và lập nên lãnh địa riêng của mình. 

 

*****

 “Tội má, biết sống được bao lâu…” Chị Ba giáng trúng vào điểm mềm nơi trái tim gã. Hình ảnh người mẹ già bại liệt nửa thân nằm im thít đơn côi trên tầng lầu quạnh quẽ cạnh gian phòng thờ trong căn nhà nơi gã lớn lên hiện ra! Gã đầu hàng, như bao lần. Gã ráng vớt vát: “Giường điện, nhưng ở bển cúp điện hoài, làm sao?”

“Chuyện nhỏ. Chỉ cần cái máy phát điện. Rẻ lắm. Có mấy trăm à.” Cái giọng miền Đông Nam bộ mát rượt của chị Ba thánh thót bên tai gã.

Chuyện nhỏ. Rẻ lắm. Có mấy trăm. Có mấy ngàn. Không biết chị gã học đâu ra cái lối diễn đạt gã ghét cay ghét đắng này. Nỗi bực dọc trong gã lại lồng lên.

 

*****

Nước miếng nó nhễu ra. Gã chìa tận miệng nó nguyên con gà mái tơ vàng mọng đã làm sạch lông, chưa mổ bụng. Hàm răng bén của nó trong nháy mắt đã xé tan con vật. Nó nhai rau ráu. Thứ thực phẩm dành cho loài người nó chưa từng nếm thiệt là ngon. Phải công nhận béo thơm hơn thịt một thứ chim rừng mình bé tẹo nhưng vỗ cánh rùm beng như gõ trống mà nó xơi được hôm lạc vào cánh rừng thông ấy. Cuộc hành trình của một con sói bỏ bầy đi tìm giang sơn mới thật gian nan. Nó đi không định hướng, không biết rẽ ngả nào. Đang giữa mùa đông, đâu đâu cũng chỉ thấy tuyết. Những con hải ly ngu ngốc hay ngao du trên bờ vào những ngày nắng ráo tẩn mẩn cắt cây dựng nhà, thường rất dễ làm mồi cho sói, mùa này đã lủi mất tăm dưới nước.  Giờ nó chỉ còn trông bọn thỏ rừng chân to và đám chim gõ trống khờ dại. Nhưng bao nhiêu ngày đêm nó không gặp may. Toàn lũ chuột xạ bé choắt ăn chẳng dính răng. Nói đúng ra có một buổi sáng lúc băng qua một dòng suối nước đã đóng băng nó gặp bầy nai đuôi trắng năm con đang gặm vỏ cây trong đó một con bụng chửa ì ạch. Phải chi lúc đó có đám sói anh sói chị nó bên cạnh, con nai chửa ấy đừng hòng có lối thoát. Được miếng thịt nai sữa còn trong bụng mẹ thì ngon phải biết, nhưng một thân một mình nó đành bó tay. Lâu lâu nghe tiếng sói hú gọi bầy, hoặc ngửi thấy mùi cứt và nước đái bọn chúng đánh dấu, nó biết mình đang lạc vào lãnh địa của các đàn sói khác, lại phải chạy trối chết. Nó vượt qua nhiều cánh rừng lạ, một lần chạm mặt mấy con sư tử núi nhưng chúng chẳng buồn để ý tới nó. Không gặp nàng sói nào đi hoang để kết đôi, nó lết lê, đói lả, lại còn lo đụng độ phải con người, kẻ thù hùng mạnh nhất của sói. Bố mẹ và đám anh chị nó thường bàn tán về loài sinh vật bí hiểm đi bằng hai chi sau, có mùi thối hoắc và cao nghều xấu xí. Đáng sợ nhất là chúng có cách giết con mồi từ đằng xa với cái vật gì ngộ nghĩnh phóng ra tia lửa kèm một tiếng nổ đinh tai. Cái vật đó ghim vào con mồi thì thể nào con mồi nếu không chết cũng bị thương. Thế mà nó thật may mắn gặp thằng người này, chẳng những không bị mất mạng, còn được nuôi ăn nữa. “Con Người ơi, Ngài quả tốt bụng, không như tiếng đồn. Nhưng tôi vẫn còn đói lắm. Hãy thương tôi cho trót. Kìa, trên bàn tay Ngài còn bao nhiêu thứ nữa.” Nó nhìn gã với ánh mắt tuân phục. Mặt nó đã lại sắc một chút.

 

*****

Gã nuốt nước bọt, giấu tiếng thở dài như bao lần. Có bao giờ gã từ chối đòi hỏi gì của người nhà bên Việt Nam.

“Được rồi. Để mấy bữa nữa em tính.”

“Vậy nghe Út,” chị Ba chỉ chờ có vậy, “Ráng phụ lo cho má được ngày nào hay ngày đó… Tết này ai cũng nhắc mày,” chị chuyển đề tài, “vậy là ba năm mày không về rồi. Thiên hạ về ào ào, ăn chơi sướng thân. Còn mày lúc nào cũng vướng chân với cái bi-zi-nét, thiệt khổ…” chị giả lả thêm một hồi trước khi cúp máy.

Gã buông điện thoại, thần người mấy giây, rồi hấp tấp nổ máy xe, lao trở ra đường phố. Gã lái tắc xi, đang trên đường đón khách thì chị gã gọi qua nên phải đỗ vào bãi đậu xe của một siêu thị để nói chuyện. Mỗi lần bên ấy gọi, gã thấy gai người, biết ngay chuyện thăm hỏi chỉ là mào đầu, chuyện tiền nong mới là nội dung chính. Người nhà gã lại thường xuyên có việc, thường xuyên gặp nạn, gã phải ra tay giải quyết. Nào là nhà anh Hai bị dột phải xây lại, mượn cậu Út tiền mua vật liệu; nào nhà chị Tư mất hằng chục triệu vì dịch cúm gà, chuyển sang nuôi heo thì heo bị lỡ mồm long móng lỗ hơn chục triệu nữa, giờ vay cậu Út chút vốn nuôi cá sấu; nào con gái lớn anh Năm đậu đại học lên thành phố xin cậu Út một chiếc xe máy, loại Honda Wave thôi; nào chồng chị Ba phải đi mổ u xơ tiền liệt tuyến. Mấy anh chị của gã hay hỏi “mượn cậu Út”. Gã lạ gì, cái từ “mượn” nghe cho lịch sự, thay vì chữ “xin” nghe hơi trắng trợn. Thế nhưng gã chẳng bao giờ từ chối, vì gã cảm thấy gã không thể từ chối. Gã thà âm thầm rút tiền từ cái thẻ MasterCard với lãi suất cắt cổ, rồi âm thầm đi làm trả nợ dần. Lần đầu về nước, gã lỡ khoác lác rằng gã là chủ một lò bánh thu nhập cao nhất của thành phố với hàng trăm công nhân, bao người nể sợ quý hóa gã mất rồi, nên gã cứ phải tiếp tục diễn cho trọn vai. Cái vai luôn hành gã, khiến gã lắm lúc phát khùng lên.

Theo gã, cái thứ chị Ba đòi mua lần này là sự phí phạm, là học đòi. Chiếc giường điện đa năng. Kiểu giường trong bệnh viện dành cho người ngoại quốc. Có thể thay đổi độ cao thấp, thay đổi các tư thế để vừa làm giường ngủ, vừa dùng ngồi ăn, đọc sách, coi ti vi, nghỉ ngơi. Nâng lên hạ xuống kiểu nào cũng được. Chỉ cần giơ tay bấm một cái nút. Chị Ba giải thích như một ngưòi chào hàng chuyên nghiệp. Gã thì cho rằng cái giường hôm gã về nước lần trước mua ngày mẹ gã xuất viện là hiện đại và xa xỉ rồi, mẹ gã nằm đến khi chết vẫn còn tốt. Hơn ngàn đô đâu phải ít. Cũng là loại giường chỉ trong nhà thương mới thấy, có đệm, có tay quay điều chỉnh cho nó nâng lên hạ xuống phần đầu hoặc phần chân. “Nhưng cái đó phải quay bằng tay, còn cái này điện tử, Út à. Má tự bấm nút điều chỉnh, hiểu không? Đỡ cực cho chị và lũ nhỏ. Khỏi phải chạy lên chạy xuống cả ngày…” chị Ba lý lẽ với gã. “Thiệt chán cho thằng em Việt Kiều lạc hậu của tôi.” Chị cười rúc lên, trêu gã. Gã thấy chạnh lòng. Không bao giờ gã quên lần xách về nước cái điện thoại di động gã mới dùng hai năm. Đám cháu cười rũ, “Trời đất, bên này không ai còn xài cái máy to đùng như cục gạch này đâu. Lại không có ‘sim’.” Thằng con chị Ba xúng xính móc ra cái điện thoại nó mới mua chỉ dài hơn cái hộp diêm một chút, quay phim, chụp hình, nghe nhạc, chơi game, đọc email, có cả bản đồ chỉ đường. “Rẻ lắm. Có bảy tám triệu à.” Thằng con chị Ba nói trong lúc bấm nút lia lịa giải thích các chức năng kỳ diệu ẩn chứa trong cái máy bé xíu khiến gã chóng hết mặt. Cả bọn níu tay níu chân gã đòi cậu Út mua cho mỗi đứa một cái điện thoại như vậy. Không thể chối cãi mỗi lần về nước gã mất bộn tiền nhưng bù lại được đối xử như thượng khách. Nghe gã về là anh em con cháu ở quê xa mấy cũng kéo về tập trung tại nhà chị Ba, tay bắt mặt mừng, say sưa nghe gã nói chuyện thâu đêm. Ngày nào cũng vui như hội. Chị Ba thì cứ ra phi trường đón gã về hôm trước là hôm sau lôi gã ra shop sắm một mớ giày dép và quần áo hiệu. “Phải đem mày đi ‘tút’ lại. Ai lại Việt Kiều mà nhìn tả tơi thế này!” Chị nói yêu, và rơm rớm nước mắt. Anh em trong nhà đều muốn gã kiếm một người vợ khác, giới thiệu mấy đám, gã cứ ì ra. Riết rồi mọi người chán, để gã yên. “Thằng hâm,” chị Ba lắc đầu ngao ngán. Chị nghĩ gã còn thương người vợ đã bỏ gã đi lấy người khác.

Gã nhấn ga cho xe phóng nhanh hơn trên xa lộ vắng ngắt. Chị Ba chắc mới tranh thủ giờ nghỉ trưa ở sở làm ra tiệm Internet gọi điện cho gã. “Rẻ lắm Út. Tấm cạc có bảy tám chục ngàn, nói được mấy tiếng đồng hồ,” chị gã hay khoe. Không như bọn Tây dè dặt sợ phiền không dám điện thoại cho ai sau chín giờ đêm, người nhà gã khỏi ngại, muốn gọi sang cho gã đêm ngày tùy thích. Như lúc này. Hai giờ sáng. Chị Ba gã líu lo chuyện chiếc giường điện, vô tình chẳng đoái hoài gã đang ngủ hay làm gì.

Thực ra gã có làm ở một lò bánh nướng, nhưng không phải là chủ. Gã chỉ là tên cai mà bên này Tây gọi là foreman chuyên pha bột và đôn đốc mười hai công nhân đa phần là người Việt. Chiều về cơm nước xong, gã ngủ đến hai giờ sáng rồi đi lái tắc xi thêm vài ba tiếng. Hai ngày thứ bảy chủ nhật gã dành cho đứa con trai. Thằng con đến giờ gã vẫn không đánh thức nổi tình cảm của nó. Thằng con mà có lúc rượu vào uất lên gã chỉ muốn vặn cổ. Thứ không có linh hồn! Gã hay thầm rủa nó. Đầu đuôi cũng tại vợ gã không biết trị nó, để nó biến thành ông vua con. Mới lớp một nó đã biết sử dụng quyền lực. Muốn nó học bài, mẹ nó phải mua đồ chơi điện tử thí dỗ. Lên lớp hai, nó chán hiện vật, nó thích tiền mặt. Trả tiền cho nó ngồi học ngang lương công nhân nướng bánh. Bảy đô, nó ngồi học một giờ. Mười bốn đô, nó ngồi hai tiếng. Hai mươi mốt đô, nó ngồi ba tiếng. Gã gầm lên. Nó không sợ. Mẹ nó là đồng minh. Vợ chồng gã tiếng nặng tiếng nhẹ với nhau hầu như mỗi ngày. Ngày vợ gã ra đi, mang theo thằng con bấy giờ đang mười tuổi học lớp năm, gã chới với. Đêm đầu tiên còn lại một mình trong ngôi nhà hai tầng tĩnh lặng đến rợn người, gã không ngủ được, gã khóc. Gã không ngờ gã bỗng thấy nhớ thằng vua con thật sự. Nhiều đêm tiếp đó, gã cứ thấy vợ gã và thằng con trai trong những giấc mơ. Tỉnh dậy gã không tin mình đã thật sự chẳng còn có một mái gia đình. Gã sinh uống rượu. Mỗi ngày một phần ba chai. Gã uống một mình, không ai biết. Nhìn gã không ai nói gã say bao giờ. Gã đi làm đều ở lò bánh nướng ban ngày, và lái tắc xi nửa đêm về sáng. Những lúc uống rượu, gã hay khóc, gã hận đời hận vợ hận con. Đời gã, từ một chủ nhiệm khoa Anh Văn trường cao đẳng bỏ sang xứ người biến thành thằng trộn bột đã đành. Vợ gã, một cô vợ hiền thục nết na sang đây hóa ra một thứ đàn bà hám của nhẫn tâm cũng đã đành. Nhưng thằng con là giọt máu của gã, là tình yêu của gã, sao nó có thể như vậy. Mỗi cuối tuần gặp nó, gã ra sức níu kéo. Gã vung tiền mua sắm cho nó bất kỳ cái gì nó thích. Gã không tiếc gì với nó nữa. Sao nó luôn hợt hời, dửng dưng. Gã biết gã có nhồi nhét cho nó đến đâu cũng không lại được mẹ nó. Gã chẳng thể mua được trái tim nó. Nhiều bận gã đến đón, nó nguây nguẩy lấy cớ này cớ khác để khỏi phải gặp gã. Vợ gã khinh khỉnh nhún vai, không can thiệp. Gã cảm giác nhục nhã, đớn đau. Vợ gã chiếm được thằng con, có nghĩa đã đánh gã ngã gục. Không hiểu sao gã cứ khao khát giật lại thằng con, dù gã biết nó chẳng có tình cảm cha con gì với gã. Tại nó ăn phải bả của đa số lũ trẻ bên này, gã kết luận. Chúng bắt chước nhau cái thói vô tâm, ích kỷ một cách tàn bạo. Đâu phải tại vợ chồng gã ly dị, gã nghe khối chuyện từ lò bánh của gã, bố mẹ ấm êm mà con vẫn đổ đốn, có bà mẹ còn phải đem con về nước bỏ cho sống trong chùa cả năm cho nó sáng mắt ra. Gã thì có muốn cũng chẳng làm được thế với thằng con quái gỡ của gã. Gã nhớ vợ chồng gã đưa nó về nước một lần vào mùa hè hồi nó tám tuổi. Ai cũng săn đón nó như một ông vua con. Không ăn thua. Nó cau có, khó chịu như đang bị đày. Trời nóng, điện mất, muỗi chích, đường mưa lầy lội, nhà vệ sinh hôi, cái gì nó cũng ca thán. Nó cứ một câu ‘I hate Vietnam’ làm gã phát ngượng với mọi người. Trở về Canada, nó tuyên bố rằng từ nay không ai được bắt nó về Việt Nam nữa. Ôi máu thịt của gã, thứ không có linh hồn, nó không có chút tình cảm gì với cha nó, nói chi đến quê hương cội nguồn.

Nhưng tại sao phải mua chiếc giường ấy? Đầu óc gã trở lại với cuộc điện thoại của chị Ba. Gã thấy mình bất lực, không còn hiểu nổi nhu cầu xa hoa của những người trong gia đình gã. Cũng tại cái thằng Việt Kiều Mỹ huýnh hoáng khoe khoang ấy, lần trước về Việt Nam gã ngứa mắt gặp nó mặc cái áo thun vằn vện, cổ thò ra sợi dây chuyền vàng choé to như cái dây buộc cổ chó gã thấy thường chỉ mấy thằng lấc cấc bên này đeo. Nó không mua cái giường chết tiệt ấy cho lão bố vợ thì đâu có chuyện chị Ba gã cũng gào lên đòi một cái như vậy cho mẹ mình. Bây giờ thì mới khốn cho thân gã. Lại phải gom góp số tiền bốn ngàn để gửi về. Lại nợ nần không ngóc đầu lên được. Bao giờ gã mới dứt được cái nợ với anh em con cháu đàn đống bên ấy? Gã làu bàu rủa, rồi ngẫm tới thân mình. Mười lăm năm vẫn còn nằm cái giường cũ với tấm đệm đã sờn của một hội từ thiện bố thí ngày hai vợ chồng gã mới đặt chân qua. Mấy lần vợ gã đề nghị sắm một cái giường mới. Loại năm bảy trăm loàng xoàng cũng được, nàng nhấn mạnh, nhưng gã cứ bàn ra. Cái giường này vẫn còn nằm được, sao lại vất đi, phí hoài. Tính gã hồi nào vẫn thế, không thay đổi. Nhưng vợ gã ức vì gã lại rộng rãi hết mức với anh em nhà gã bên Việt Nam. Một lần cãi nhau, nàng lớn tiếng bảo rằng chẳng ai ngu như gã, keo kiệt với bản thân và vợ con để ki cóp gửi về nuôi “một lũ ăn bám”. Gã tát vào mặt nàng một cái nẩy lửa. Gã có ngờ đó là cái tát số phận. Vợ gã không tha thứ cho gã. Nàng quyết định chia tay. Sau đó gã ngã ngửa khi biết nàng dọn đến sống với chủ nhân một tiệm Tim Hortons bán cà phê và bánh donuts nơi nàng đi làm buổi tối bao năm qua. Một lão da trắng đầu hói, mặt ngựa, răng hô, bụng như quả dưa hấu. Gã đoan chắc vợ gã đã ăn nằm với thằng khốn ấy từ lâu rồi. Thảo nào có lần nàng cười rúc rích bảo gã rằng lão Tony đổ thừa bụng lão bự vì hơn hai chục năm ăn cái thứ bánh ngọt tẩm dầu chiên ấy, lão bảo suốt hơn hai chục năm làm cảnh sát không ngày nào lão và đồng nghiệp không ghé Tim Hortons uống cà phê và ăn bánh donuts không phải trả tiền. Lần khác nàng lại bâng quơ nói rằng lão Tony kiếm được gần hai trăm ngàn một năm từ lúc sang cái tiệm đó, chưa nói tiền hưu cảnh sát thâm niên của lão hơn bốn ngàn một tháng nữa. Làm sao vợ gã lại biết đến những chuyện ấy chứ? Gã nghĩ và lại thấy sôi máu. Còn gã, sang đây nhờ chút vốn tiếng Anh mới được cái chức cai. Lương ở lò bánh cộng tiền lái tắc xi gã vẫn chưa theo kịp nửa tháng lương hưu cảnh sát của lão Tony, nói chi đến khoản thu nhập khổng lồ từ cái tiệm của nó. Khi người phụ nữ trầm trồ về thu nhập của một thằng đàn ông nào đó, hãy coi chừng! Gã không còn tin đàn bà nữa. Đến như vợ gã, cô kế toán hồi nào ở Việt Nam mộc mạc thơ ngây là thế. Gã nghĩ tới dáng dấp và gương mặt vợ gã mỗi lần gã đến đón thằng con. Nàng mở cửa, gương mặt kênh kiệu. Nàng chào gã bằng một từ tiếng Anh “hi” nghe lạnh băng. Sống với lão già khốn nạn và giàu có ấy, vợ gã trở nên a dua học đòi cho giống bọn người da trắng. Qua thằng con, gã biết nàng có đầy tớ trong nhà, và nàng mới lấy được cái bằng kế toán cao cấp nữa, nhưng nàng không cần đi làm. Gã nghiến răng, cảm giác  như có một khối nặng đè trong ngực.

 

*****

Hai bàn tay gã bụm nguyên bộ gan to nặng vừa moi ra từ trong bụng một con nai tơ. “Cho mày!” gã chìa ra trước mõm con sói đen. Nó kinh ngạc rú lên. Không chần chừ nó phóng tới, chộp ngay buồng gan còn ấm ngấu nghiến nhai. Gã lại đưa ra một khối thịt đỏ tươi, máu và mỡ bọc quanh, ôi trời, quả tim vẫn đang thoi thóp đập. Rồi tới hai lá phổi. Gã hối hả cho nó ăn. Nó há hốc cái miệng nhem nhuốc máu, lưỡi thè ra. Nó không tin vào mắt nó nữa. Trước giờ nó chưa bao giờ được phép nếm những thứ này. Bộ đồ lòng của bất kỳ con mồi lớn nào là cũng chỉ dành riêng cho sói bố sói mẹ, như là biểu tượng của quyền lực và sức mạnh. Sau khi hai sói lãnh đạo no nê, phần còn lại, thường là xương, da, hay chút thịt, chút gân, mới tới lượt bầy con chia nhau. Thế mà bây giờ… A, thằng người đã cho ta ăn cả tới tim gan, đã cho ta cái vị trí tột đỉnh và sức mạnh vô song. Sói đen vươn vai, bộ chân dài duỗi thẳng dậy với những ngón chân có mạng bè ra oai vệ. Tai nó kéo về phía trước, dựng đứng lên, còn cái đuôi bù xù lông thì hất cong về phía lưng. Nó không còn là một con sói yếm thế nữa. Nó đã thành một con sói chế ngự được tất cả những con khác trong bầy. Tất cả phải sợ, phải lụy, phải phục tùng nó. Nó hộc ra một tiếng sủa. Nó cười ngạo nghễ. 

Vừa lúc ấy gã trông thấy một con sói màu nâu nhạt như cát biển xuất hiện tít trên đỉnh ngọn đồi phủ trắng tuyết. Nó đang túc tắc chạy xuống mé thung lũng tiến về phía gã. 

 

*****

Tiếng chìa khóa lách cách, rồi cánh cửa mở ra. Gã không khỏi giật mình. Một bà cụ già xuất hiện như bước ra từ trong bộ phim nào đó thời thế chiến thứ hai. Thấp, gầy, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, bà mỉm cười với gã.  Người bà nhỏ thó nhưng uy nghi trong chiếc áo khoác dài thượt màu nâu đỏ, trên đầu là chiếc mũ lông cùng bộ có gắn một chùm lông chim trĩ đủ màu sặc sỡ. Tay bà mang găng da màu đen. Chân bà mang đôi giày tuyết cao cổ màu đen. Bên cạnh là một chiếc va-li nhỏ cũng màu đen.

“Cậu làm ơn đưa cái va-li này ra trước giúp tôi.” Bà nói nhũn nhặn.

Gã xách chiếc va li không nặng lắm ra xe trong lúc bà lão tắt điện, khóa cửa. Khi gã quay trở lại, bà vịn chặt lấy cánh tay gã. Lúc này gã mới nhận ra bà không bước đi bình thường được.

Gã cẩn thận đỡ bà xuống mấy bậc thềm. Rồi hai người chậm chạp từng bước ra lề đường. Không gian chìm trong sự lạnh lẽo cô tịch của một đêm cuối đông. Gã nghe rõ tiếng giày của gã và bà lão giẫm trên mặt con đường nhựa còn sót những mảng tuyết chưa kịp tan.

“Trông cậu như là người Trung Quốc?” bà lên tiếng.

“Không. Cháu đến từ Việt Nam,” gã đáp.

“Ồ,Việt Nam?” Bà dừng lại, nhìn vào mặt gã. Nét mặt chừng rạng rỡ lên. “Đất nước đã từng chiến thắng người Mỹ. Đó là tất cả những gì tôi biết về quê hương cậu. Hãy tha thứ cho sự thiển cận của bà lão này,” bà nói và nở nụ cười đôn hậu.

Bà già luôn miệng cảm ơn gã tốt bụng. Gã thấy ngượng khi được khen. “Không gì đâu, thưa bà. Cháu chỉ đang làm những việc mà mọi người con đều làm cho mẹ.” Gã thốt ra không suy nghĩ.

“Mẹ cậu, người đàn bà ấy thật may mắn.” Bà già nói, rồi im lặng. Gã chợt cảm giác hổ thẹn nghĩ tới những nỗi tức bực gã vừa trải qua xung quanh chuyện cái giường điện đa năng chị Ba đòi hỏi cho mẹ gã.

Khi người đàn bà đã yên vị trong xe, bà ta mở bóp lấy ra một tấm thẻ đưa gã.

“Cậu có thể chạy qua hướng đại lộ bờ sông không?” Bà hỏi trong lúc gã nhìn địa chỉ trong tấm thẻ. Mặt gã biến sắc.

 

*****

 

Cách gã độ chừng ba sải tay, sói nâu ngồi im lặng, chỏm đuôi màu đen đủng đỉnh vẫy qua vẫy lại. Cặp mắt hiền từ buồn bã của nó lúc nhìn gã lúc quay sang sói đen đang đứng thủ thế bên cạnh gã. Sói nâu bề ngoài có vẻ đuối sức, nhưng không bộc lộ chút sợ sệt. Vóc dáng nó to ngang ngửa sói đen. Gã đoán nó cũng thuộc loại bỏ bầy ra đi. Chỉ tiếc nó cùng giống đực, không thì hai chúng nó có thể kết đôi và tiếp tục cuộc hành trình kiếm tìm xây dựng lãnh thổ mới. Gã cho rằng sói thuộc loài thú dũng cảm vì chúng dám từ bỏ bầy đàn mình đang chung sống. Biết bao con sói bỏ bầy kết thúc cuộc phiêu lưu bằng cái chết vì đói hoặc bị trúng đạn của những tay thợ săn, hoặc phải gia nhập một bầy sói xa lạ và lại trở về với thân phận bị o ép bởi cặp sói đầu đàn. Gã thẩy một miếng sườn heo cho sói nâu.  Ngay lập tức tiếng gầm gừ phát ra bên cạnh gã. Sói đen cong mình, hai tai nó dựng dậy, mảng lông dọc sống lưng nó xù lên, cùng lúc mấy chiếc răng nanh dài sắc nhọn nhe ra đe dọa. Mắt nó trợn ngược. A, thằng người tiếp thức ăn cho đối thủ của nó! Gã dường không nhận thấy phản ứng của sói đen, gã lại ném ra một con cá hồi to chắc như bắp tay. Sói nâu vừa ngoạm lấy con cá thì sói đen ập tới tấn công nó. Hai con sói bắt đầu trận chiến ác liệt.

 

*****

Trong vòng có lẽ hai giờ đồng hồ, gã chở bà lão quanh thành phố. Gã làm theo yêu cầu của bà dừng lại ở đâu đó. Bà chỉ gã tòa nhà nơi bà làm việc ngót hai chục năm cho một công ty bảo hiểm, từ lúc bắt đầu là cô thư ký đến khi trở thành trưởng phòng thanh tra. Đây là bệnh viện nơi bà sinh đứa con trai ngoại hôn năm bà 17 tuổi và nó chết ba ngày sau đó vì viêm phổi cấp tính. Đây là công viên bên dòng sông Elbow nơi bà gặp chồng bà lần đầu tiên. “Đó là người đàn ông tuyệt vời như một vị thánh, nhưng khi có rượu thì biến thành quỷ dữ,” giọng bà cất lên mỏi mệt và sầu não. Bên kia sông là khu biệt thự sang trọng lấp ló giữa những tàng cây rậm. Bà chỉ ngôi nhà phía trước có cây bạch dương cao là nơi gia đình bà đã sống cho đến khi chồng bà bị xơ gan cổ trướng và qua đời. Còn đây là trường trung học của con gái bà, bà đã đến tham dự lễ tốt nghiệp và xem nó trình diễn. “Nó đoạt giải nữ hoàng khiêu vũ. Cái áo đầm nó mặc đêm ấy là do tôi vẽ kiểu và tự cắt may lấy,” bà không giấu được niềm tự hào. “Nó đang sống ở Toronto. Đã ba năm nay tôi không gặp nó. Hồi trước thì mỗi Giáng Sinh tôi đều đáp máy bay đi thăm gia đình nó. Còn nó thì chẳng khi nào về đây được. Nó bận lắm. Công việc, con cái, cậu bảo làm sao có thời gian,” Gã nghe như có tiếng thở dài đang cố nén trong giọng nói đều đều của người đàn bà sắp đi vào cõi chết. “Tôi gọi điện hôm qua báo cho nó biết bác sĩ đã quyết định chuyển tôi sang nơi dành cho những người không còn kéo dài bao lâu nữa. Bác sĩ bảo ở đó nhân viên rất nhạy cảm và tử tế,” bà ngừng lại, húng hắng ho, “nhưng nó đang bời ngập công việc chuẩn bị cho cả nhà nó đi nghỉ Phục Sinh ở Cancun. Lo mua vé, đăng ký khách sạn, sắp xếp việc ở công ty trong thời gian nó đi vắng nữa. Tội nghiệp, nó bận lắm. Không thì nó cũng thu xếp về với tôi lúc này chứ.” Gã chảy nước mắt nhưng bà lão không thấy. “Tôi chỉ lo không kịp gặp nó.” Bà nói, rồi ngồi nhìn đăm chiêu vào bóng đêm, lặng thinh.

Gã đưa bà đi qua mấy con đường nữa thì trời rạng sáng. Bà bỗng nói, “Tôi mệt rồi. Thôi ta hãy đi đến nơi ấy.”

Gã im lặng lái xe, người đàn bà cũng ngồi im lặng. Chẳng bao lâu gã dừng lại trước địa chỉ trong tấm thẻ bà đưa. Một ngôi nhà dài, thấp và cũ nép mình dưới những vòm vây cổ thụ. Gã dừng xe lại, băn khoăn không biết có đúng chỗ không. Gã còn đang dáo dác tìm tấm biển với hàng chữ “Southwood Hospice”, thì hai người nữ hộ lý trong đồng phục màu xanh bước ra với một chiếc xe lăn.

 

*****

Gã mở mắt ra, thấy mình đang nằm chơ vơ trên một thung lũng tuyết. Sói nâu ngồi bên cạnh, liếm những vết thương trên thân thể gã. Quần áo gã rách bươm, bết máu. Gã nhìn quanh, không thấy con sói đen. Nó biến đâu mất sau trận chiến. Gã không nhớ hết những gì đã xảy ra. Gã chỉ nhớ rằng khi gã tung bộ tim gan của một con dê núi cho sói nâu thì sói đen quay qua tấn công gã, vật gã té lăn ra đất. Sói nâu nhảy vào cứu lúc gã bắt đầu ngất lịm. 

Gã cảm thấy phía sau của cả hai đùi đau chói. Con sói đen mưu ma đã nhằm vào khoeo chân nơi nó có thể dễ dàng phá đứt những bó mạch thần kinh, làm cho gã vừa bại liệt không di chuyển được vừa chảy máu cho đến chết để dễ ăn thịt. Đó là cách họ hàng nhà sói áp dụng khi săn mồi. Gã nghĩ tới những thứ đồ ăn gã đã hào phóng ban tặng cho con sói đen. Từ một ân nhân, gã trở thành kẻ thù và con mồi của nó. Không có sói nâu thì gã toi mạng hôm nay. Mắt gã liu riu muốn chìm vào cơn ngủ. Cái lưỡi ấm mềm và ẩm ướt của con sói nâu liếm lên da thịt gã mới dễ chịu làm sao. Cơn đau sau bắp vế gã dường như đang dịu dần đi. Gã nghe nói nước dãi của sói vừa chống nhiễm trùng vừa làm vết thương mau lành. 

 

*****

Gã mở thùng xe, xách chiếc va li đem lại cửa. Người đàn bà đã được đặt ngồi vào chiếc xe lăn. Chiếc áo khoác họ đã cởi ra cho bà nằm vắt ngang trên cánh tay một cô hộ lý. Còn cô kia thì đang thận trọng nhấc cái mũ có gắn chùm lông chim trĩ khỏi đầu của bà.

“Thế này có đủ không?” Bà già hỏi, mở ví đưa gã tờ một trăm đô.

“Đừng. Xin bà hãy giữ lại. Cháu nói thật lòng,” gã lắc đầu đẩy tay bà ra.

“Hãy công bằng. Cậu chở tôi lòng vòng hết bao nhiêu giờ làm của cậu rồi,” bà già nhấn mạnh.

“Bà đừng bận tâm. Cháu chỉ làm cái điều mọi đứa con đều làm cho mẹ mình thôi.” Gã trả lời không suy nghĩ.

Và cũng gần như không suy nghĩ, gã cúi xuống ôm người đàn bà xa lạ tạm biệt. Vòng tay yếu đuối của bà già níu lấy gã như không muốn rời.

“Chàng trai trẻ Việt Nam vô cùng nhân hậu! Ta ước mọi người mẹ trên đời đều có con với trái tim giống như cậu. Cảm ơn cậu đã cho bà lão một khoảnh khắc thật ấm áp cuối đời. Cầu Chúa phù hộ và trả công bội phần cho cậu.” Giọng bà lão rưng rưng. Sống mũi gã cay nồng. Gã muốn nói gì đó đáp lại nhưng gã nghẹn lời.

Gã buông bà lão, quay bước trở ra trong ánh sáng nhạt nhờ của buổi sớm mai. Sau lưng gã, cánh cửa đóng sập. Như âm thanh khép lại của một đời sống. Gã trở ra xe, lạc vào những suy tư. Gã bỗng thấy cuộc đời thật ra rộng lớn hơn những ưu phiền tủn mủn cứ như độc dược giết mòn trí não gã. Đứa con thiếu linh hồn. Người vợ bất nghĩa. Chiếc giường điện đa năng.

Sáng ấy, gã không chở thêm người khách nào. Gã lái xe vòng lên ngọn đồi gần nhà. Một mình gã ngồi trơ trọi trên đỉnh đồi loang lở những mảng tuyết đang tan. Gã nhận ra hơi hướng mùa xuân khi nhìn thấy những chồi xanh nhú lên trên mặt đất ướt và nâu sẫm với cỏ khô. Gã nhìn xuống xa xa qua màn sương mỏng thấy trọn một phương đông của thành phố vẫn còn lấp lánh những ngọn điện. Tất cả như thu hẹp lại trong một bức tranh tuyệt vời sống động với muôn ngàn chi tiết. Tất cả đều nhỏ xíu, chen chúc nhau. Nhà cửa, cây cối, đường phố, sông nước, xe cộ, sân bay, cả đường băng nơi gã thấy một chiếc máy bay đang cất cánh. Gã dõi mắt đến chỗ tận cùng của thành phố. Ngay chỗ mặt đất chật chội kết thúc, bầu trời thênh thang bí ẩn bắt đầu. Bất chợt gã nhận ra một góc chân trời sáng rỡ lên.

Lần đầu tiên sau mười lăm năm từ khi đặt chân sang đất nước Canada, gã ngây người ngắm cảnh mặt trời mọc.

 

                                                                                                          

 

The last journey

 

The wolf has been lying, waiting by the man’s feet. He promptly raises his head. His golden yellow eyes stare at the red veal in the man’s hand. “Mr. Human, please take mercy on me, a poor lost being,” he looks up at the man, and pushes his rough muzzle against the man’s lap. The man shudders and turns away.   

 

*****

“Hey Út, remember our neighbor Mr. Manh just a few houses from ours, the one whose daughter married a Viet Kieu? Guess what! His son-in-law sent money for him to get a special bed, and I got to see it. Only four thousand dollars, including delivery and assembly,” his sister Ba’s smooth and silky voice echoes on the other end of the line.

The feeling of irritation is repressed, struggling and kicking in his chest. He can no longer bear it. He wants to curse. He really wants to swear. That’s four thousand US dollars, but his sister talks as if it’s four thousand Vietnamese dong.

 

*****

The wolf wiggles his muzzle on the man’s lap. His weak moans and groans are like those of a wolf pup’s cry in the desert. Suddenly the man feels touched, and turns back to the wolf. Immediately, the wolf springs up and licks his cheeks and chin. Isn’t this how a pup asks his parents to regurgitate food stored in their stomach? What a wet damned tongue! The man shivers and shoves the wolf away.  The black body that weights at least 50 kg slinks to the man’s feet. The wolf appears to understand its own plight. His ears, usually erect and mobile like a German shepherd’s, are drawn back and down, giving  the submissive posture of a wolf at the lowest rank in the pack hierarchy. The omega male. His bushy tail wiggles meekly. His downcast eyes show humility. His tongue darts out and in without stopping. For more than two weeks his stomach has been almost empty. The man tosses out the piece of meat. The wolf scrambles to catch it and gulps it down without chewing. Then he slinks back, slouching against the man’s feet, waiting again. That meat was no bigger than half a baby gopher. That didn’t help. His stomach is primed for at least four or five squirrels.  When he was at home with his family, he had never known hunger. His family was a strong and powerful pack of wolves. Two leaders, the alpha male and female, 16 pups, and a huge territory—ten thousand hectares of old growth forest in the North. For the first two months, he stayed in the den with the other pups, waiting to be fed on regurgitated food when his mother and the older siblings came back from hunting. At three months old, he could follow the adults and watch how they stalked and killed the prey. Not until he turned eight months, was he able to fully participate in the hunt. No prey on his family’s land could escape— white-tailed deer, mule deer, wild horses, mountain goats, sheep, beavers, snow-shoe rabbits, forest birds, pine hen, red squirrels and salmon. He was never hungry, but he couldn’t stand the severe practices of his family. Between the middle of winter and the beginning of spring came the mating season, but this only applied to his parents. The breeding pair would sneak deep into the bushes. Other family members could still smell it, and the tension rose. The mature wolves felt the all-consuming urge to mate, but could not. One of his brothers tried to mount his younger sister. When his father interrupted him, the brother fought back. In a few seconds, he was severely mauled and had to flee for his life, and never came back. Not long after, another brother got into the same situation, and also ran away. Then it was his turn. When the family was getting ready for a hunting trip, he unexpectedly smelled an alluring scent from his sister’s urine. Losing control, he climbed on his sister’s back. His sister stood still, waiting, but his mother growled menacingly and bit off part of his ear. His brothers pitched in and pinned him on the ground, then stood on his hind legs. He lay helpless on his back in the snow. The brothers exposed their pointed sharp canines to threaten him. Although he wasn’t mauled as severely as his two brothers, he decided to leave his pack in anticipation of finding a mate, have pups, and establish his own territory. 

 

*****

“Poor Mom, I don’t know how much longer she can last…”sister Ba spoke directly to the soft spot in his heart.  Painful images in his mind. His elderly mother’s half paralyzed body lying silent and lonely upstairs next to the worship room in the house where he grew up. He surrendered to these feelings, as always. His voice is hesitant, “An electrical bed. But the power is often cut off over there, what’s the use of it?”

“Trivial stuff. We just need to buy a gas powered generator. Dirt cheap. Only a few hundred dollars.” His sister’s honeyed voice with her South East region accent sounds false.

Trivial stuff. Dirt cheap. Only a few hundred dollars. Only a few thousand. Where did his sister learn these expressions that disgust him so much. He could feel his blood starting to boil with anger.

 

*****

Saliva pours out over the wolf’s jowls. The man places a whole uncut yellow skinned chicken directly into its gaping jaws. In a blink the wolf’s sharp teeth rip the succulent pullet apart, and chews it with a crunching sound. Delectable.  It was food for humans and he had never tasted it before! Fatter than a Ruffed Grouse, whose  drumming and extended wings make it sound and look much bigger than it is. He ate one the day he got lost in a pine forest. The journey of a wolf expelled from his pack seeking out new territory is arduous. It was mid-winter and snow was everywhere.  The dim-witted beavers that often wander along the riverbank cutting trees to build houses on a sunny day and easily fall prey to wolves, had now disappeared in their lodges. He had no choice but to look for snow-shoe rabbits and Ruffed Grouse. But he has been many days and nights without luck. All he managed to catch were tiny little squirrels which barely kept him from starving. One morning walking over an icy stream he came upon a herd of five white-tailed deer eating the bark and twigs from a clump of big-toothed aspen trees. One of the deer was heavily pregnant. If the wolf pack had been there with him the pregnant deer couldn’t have escaped. The fetus would have been a tasty delicacy. Alone, he could only dream. At times he heard the howls of a wolf pack, or smelled defecation and urine scents. He knew he was trespassing on another packs’ territory, and had to run for his life. He passed through strange forests. He came across mountain lions, but they cared little about his presence. Many days had passed and he still hadn’t met any female wolf to mate, he dragged its feet, starved, and worried about running into humans, the most formidable enemy of all.  His parents and siblings often talked about ugly creatures that walked on their hind legs and had a horrible stench.  What was most frightening about them is that they can kill a prey from a considerable distance with an odd object that makes an ear-splitting noise. If that object points at the prey, it will cause it to die or be wounded. So he’s very fortunate to meet a human wanting to feed not hill him. “Dear Mr. Human, you’re extremely kind, unlike the rumour. But I’m starving. Please express your kindness to the fullest. Look, there’s still much food in your hands.” The wolf looked at the man with submissive eyes. 

 

*****

The man swallows his saliva, hiding deep sighs as usual. He has never refused any demands from his family in Vietnam.

“Okay. Give me a few more days.”

“That’s good, Út,” sister Ba sounds relieved, “We really need to take care of Mom as long as she’s still alive… You know, on New Year’s day everybody asked about you,” she changed the topic, “so it’s been three years since we saw you last.  People come back a lot and enjoy themselves. But you, you’re always busy with your business, poor you…” She babbles on and on and finally hangs up.

He drops his cell phone, sits dazed a few seconds, then drives his taxi back on the street as quickly as he can. He’s on the way to pick up a fare and had to pull over to listen to his sister. Every phone call from Vietnam makes him agitated. He can foresee that friendly greetings are just a pretext for asking him for money. Why the never-ending family problems that only he can solve?  Brother Hai’s roof was leaking, so he needs money to buy materials for repair. Sister Tu after losing millions of Dong because of the bird flu, switched to hog-raising, then the pigs contracted swine flu, now she needs money to raise crocodiles. Brother Nam’s daughter needs a motorbike so she can go to University in the city, just a Honda Wave. Sister Ba’s husband needs money for prostate surgery. His sisters and brothers when asking for his money always use the word “borrow”. But he understands all too bloody well that the word “borrow” is just for effect. It sounds more civilized and polite.  But he never refuses. How can he? He quietly uses his MasterCard to get cash, with its loan-shark interest, then quietly works for months or years to pay off the debt.

The first time that he returned  to visit his country, during a moment of exhilaration he bragged that he owned a bakery that earned more profit than any other in the city, and that he had dozens of people working for him.  As more and more people showed respect for him, he felt  that he just had  to continue to act out that role—a  role that repeatedly tortures him, that drives him crazy.

What sister Ba wants this time is a colossal waste of money. A useless way of showing off: A multi-function electric bed!  The kind used in the hospital for well-to-do foreigners. You can adjust the head and foot up and down so it can be used for sleeping, eating, reading, watching TV, or relaxing. Just push a button. His sister explained all this with salesperson wizardry. What was wrong with the bed he bought when his mother was discharged from the hospital? It could do the job well until she no longer needed it.  Even that one cost more than a thousand dollars. A perfectly good hospital bed with pocket coil, a memory foam mattress, and a crank to adjust the height. “But that’s a manual hand crank, and this one is electric, Út.  Mom can push the buttons herself, understand? So it would help me and my children. We won’t have to run upstairs all day…” his sister explained. “My poor little Viet Kieu brother, he’s so backward.” She snickered away teasing him. He felt uneasy.

He would never forget the time he brought back a very good cell phone he had used for less than a year. His nieces and nephews killed themselves laughing, “Oh God, who’d want this? Huge, like a brick. Doesn’t even have a sim card.” His sister Ba’s son took out the phone he’d recently bought. A little longer than a match box. It creates video, takes pictures, plays music, checks email, surfs the web, and has its own built-in GPS that talks and tells you where you are. And look at these games. “It’s going for a song.  Only seven or eight million Dong.” The boy talked while pressing the buttons and explaining all the miraculous features hidden in the tiny object. It made him feel dizzy. The whole gang then tugged at his hands and legs pleading uncle Út to get each of them a phone of the latest model. “Please! Please!”

Every trip back home cost him a fortune. But in return he was treated as a highly esteemed guest. As soon as there was news of his return, all the relatives traveled from their remote towns to meet him at the airport, then gather at his sister Ba’s house. They overwhelmed him with their greetings and their adulation. Sister Ba dragged him to the shops and made him buy brand name clothes and shoes.  “A Viet Kieu can’t look like a rag doll,” she would say in a teasing voice, tears welling up in her eyes. His family and relatives all wanted him to take another wife. They introduced him to several women, but he ignored them all. Finally they left him alone. “Crazy guy!” sister Ba shook her head in resignation. She was convinced that he still loved his former wife—the very woman who had left him for another man.

He presses the gas pedal to slip along the quiet highway. Sister Ba probably has used her lunch time from work to go to an Internet shop to call him. “It’s so darn cheap, Út. You only pay 70 or 80 thousand Dong for a phone card, and you can talk for hours,” she gushed.  Unlike Westerners who generally resist phoning people after nine p.m., his family back home never seemed to care.  They call him day or night whenever they wish. At two in the morning, sister Ba keeps on twittering about the multi-function electric bed. She doesn’t ask if he’s sleeping or even what time it is in Canada.

The truth is he works at a bakery where he’s not the owner. He’s just a guy that the white people call “foreman”. He mixes flour and supervises twelve other Vietnamese workers. After work he comes home, has dinner, and sleeps until two in the morning, then starts his part-time job as a cab driver for another shift. Both days of each weekend are spent with his son who has difficulty showing any affection for his father. During his drinking binges he finds himself wishing he could wring the boy’s neck.  Such a soulless bastard! He often curses his son. It’s all because of the boy’s mother, he grumbles. She makes the boy thinks he’s a little king.  At the age of six, the boy had mastered the art of manipulating his parents.  To make him do homework, his mother had to promise to buy electronic toys for him. At the age of eight, he got bored with toys, and preferred cash. He was getting paid for doing homework at the same rate as a bakery worker’s salary. Seven dollars for one hour of sitting around.   Fourteen dollars for double diddley-squat. Twenty one smackers for three bloody hours of what he should have been doing on his own.  His father seethed with frustration and anger. The boy totally ignored him and his righteous indignation.  His mother was his ally. As a result of their diametrically opposed views, the parents fought viciously almost every day.

On the day his wife left home for good with the boy who was then in grade five, he felt like he was drowning. He lay awake the entire first night. The silence in two-storey house was unbearable. He wept uncontrollably.  He hadn’t imagined he would miss the little king as much as he did. Countless nights later he kept seeing his wife and his son in his dreams. When he woke up, it seemed unbelievable that he was utterly alone and completely without a family.

He takes to drinking to forget his painful loneliness.  At first he drinks half a bottle of whiskey every day. It increases from there. Since he drinks alone, nobody is counting.  Looking at him, one would never guess he’s an alcoholic. When he drinks, he cries. He’s filled with self-pity and truly hates his wife and son. He was once the head of the English department in a respected college in Vietnam. Now he mixes flour all day and drives a taxi at night. And why is his wife so mean and materialistic? Is it because they live in a culture that seems to reward these character flaws?

But the boy is his own flesh and blood! How could he be so cruel to his father? Every weekend when he meets up with his son, he tries to win the boy’s heart. He would buy him anything he wants. Whatever he does, he’ll never win out over his wife. He can’t buy the boy’s heart. The boy finds any excuse to not see the father. His wife shrugs her shoulders and refuses to interfere. These are lethal blows to his gut and mind.  His son despises him. Does this lack of respect and affection come from other kids in this culture? Do they just copy each other? It’s not just the divorce. He’s heard stories at his bakery, where the parents live in harmony but their kids are still rotten. One mother took her son back to Vietnam and left him for a year in a Buddhist temple so the boy would learn to appreciate his family. But he couldn’t do the same to his boy even if he wanted to.

He remembers taking his then eight-year-old boy back to Vietnam in a previous summer. Everyone treated him like a prince.  But the boy scowled and grumbled as if he was being exiled on the moon. Hot weather, spicy food, power cuts, mosquito bites, muddy roads, smelly bathrooms—everything was wrong.  The boy kept saying, “I hate Vietnam”, embarrassing his father in front of other people. Back in Canada, the boy announced that from now on no one could ever force him to go back to Vietnam. Never!

His flesh and blood! The soulless boy who doesn’t have any feelings towards his father, let alone his homeland and his roots.

But why do I have to buy that bed? His mind now goes back to the phone conversation with sister Ba. He feels powerless, unable to understand the luxurious needs of his family back in Vietnam.

It’s all because of that show-off Viet Kieu guy from the States. He remembers on the last trip to Vietnam, this wind bag was a painful macho sight. An open, flamingo shirt, and on his bare chest, a gold chain as big as a dog collar. If that Viet Kieu bigwig hadn’t bought that damn bed for his father-in-law his sister Ba wouldn’t have wanted a flashier one for their mother.  And now he has to put together four thousand dollars to send to Viet Nam. He will once again be sunk in debt and unable to hold his head high. When will this miserable cycle of debt come to an end and the crowd of greedy relatives in his homeland step down? He curses himself as he ruminates on his fate. Fifteen years in Canada and he sleeps on the same old bed with the worn out mattress that a charity organization gave him when he first arrived. A few times his wife wanted to buy a new bed—one that was on sale at about five to seven hundred dollars. But he said no. “This bed is still okay. Waste not want not.” He was always careful with money, that was his nature. But his wife was upset  because he would be so very generous to his relatives in Vietnam.  During one fight, she screamed loudly that nobody could be stupider than him. “You won’t spend a dime on your wife and son and even on yourself, but you send every cent you can scrape up to those money-grabbing parasites in Vietnam”. That was when he gave her a resounding slap on her face. He had no idea that that would be the slap that would shape his future destiny.

His wife never forgave him.

Shortly after that she asked for a divorce.  Then she moved in with the owner of Tim Horton’s where she had worked evening shifts for many years. An old bald white guy, with a horse face, protruding teeth, and a belly like a prize-winning watermelon at an agriculture fair. He was sure that this creep had slept with his wife for a very long time.  His wife once giggled and told him that old Tony blamed his big belly on two decades of eating donuts. For over 20 years being a cop he and his colleagues would go to Tim Horton’s every day to drink coffee and eat free donuts. Another time she said that old Tony made 200 thousand dollars a year since he took over the Tim Horton’s franchise, and that didn’t include the retirement income from his police job—another four thousand a month.  How did his wife know all these details?  He felt his blood boil.

As for him, he had come to this country with a few English skills and little else. The best he could get was a foreman position. His income from the bakery plus the taxi job was less than half Tony’s police retirement income, not to mention the profits from his donut store franchise.

When a woman makes fun of a man, watch out! He doesn’t trust women any more. His wife, had been a simple accountant in Vietnam, but look at her now.  Her figure and face fills his angry mind each time he picks up their son. She opens the door with a condescending smile. “Hi!” Her English greeting sounds dead and cold. Like a wet fish. It’s living with that rich bastard that makes her take on English mannerisms at their worst. Through his son, he learns that his wife now has a maid, and has completed an advanced accounting degree, yet she still refuses to work. He clenches his teeth, feeling a heavy pain in his chest. 

 

*****

His two hands held a warm heavy liver just dug out from the belly of a young female deer. “For you!” the man put it in front of the black wolf’s muzzle. The wolf looks shocked, he bawls for joy. In a second he leaps up and devours the liver. The man immediately gives the wolf another hunk of meat covered with blood and fat. Oh God, a heart that’s still throbbing. Then the two lungs. The man hurriedly feeds the wolf. The wolf opens his blood-covered mouth in incredulity, his tongue sticks out. He doesn’t believe his luck. Never in his life has he been allowed to taste all these body parts. The organs of any large prey are privileged portions, just for the pack leaders—his parents. This food is a symbol of power and strength. After the two leaders are full, the leftovers of bones, skin, or a bit of meat with tough tendons are shared by the pups. But now—ah, this human has surrendered, feeding me on heart and liver. He has put me in the dominant position! The black wolf raises his hackles, his long legs straighten up. He looks majestic with his toes spreading widely apart. His ears are erect and forward, and his bushy tail is held vertically and curled toward the back. He is no longer the omega wolf. He asserts his rank, displaying it to other wolves in the pack. All must fear, and obey him. He lets out a fierce howl, and a domineering laugh-like baying.

At almost the same time the man sees a light brown wolf at the top of a snow-covered hill.  It is trotting down the valley towards him. 

 

*****

There’s the sound of a key, and the door scrapes open. He flinches. As if walking straight out of a Second World War movie, an old woman, as short and as thin as his own mother, with deep wrinkles carved in her face smiles at him. Her small body looks eloquent in her long reddish-brown coat and a fur hat trimmed with pheasant feathers. She wears black leather gloves and black boots. Beside her sits a small black suitcase.

“Could you please take this suitcase out first,” she said politely.

He carries the light suitcase to the car while the old woman turns off the lights and locks her door. When he’s back, she leans her hand on his arm. Only then does he realize that she can’t walk without assistance.

He helps her down the steps. The two walk slowly to the street. Time and space fade into the cold silence of a winter evening. Their shoes crunch and squish on the patches of partly melted snow on the roadway.

“You look Chinese?” She starts talking.

“No, I’m from Vietnam.” He says.

“Oh, Vietnam?” the woman stops, glancing at his face. Her countenance seems to glow. “Your country beat the Americans.”

He doesn’t know quite how to reply as the woman continues, “That’s all I know about your country. Forgive the shallow knowledge of a rusty old brain,” she says and smiles warmly.

The woman ceaselessly thanks him for his kindness. He feels uncomfortable.  “That’s nothing. I’m just doing what every child would do for their mother,” he says without thinking.

“Your mother, she’s very lucky.” The woman says. He feels ashamed, thinking of his anger and bitterness about the multi-function electric bed that his sister wants for their mother.

After sitting in the car, the woman opens her purse and takes out a card for him.

“Can you take the route past the river?” she asks as he reads the address on the card. His face changes color.

 

*****

About three arms length from him, the brown wolf sits quietly, the black tip of his tail calmly moving. His sad and gentle eyes look at the man and at the black wolf standing as if on guard, beside the man.  The brown wolf is weak from lack of food, but shows neither fear nor uneasiness.  His lean body as large as the black wolf’s.  This too must be a lone wolf. If they weren’t both males they could mate and begin a pack, the man thinks.  He concludes that lone wolves must be brave animals as they dare to leave the security of their pack. Many such run-away wolves end with death because of starvation or being shot by hunters.  Others may have to join a new pack and return to their previous fate of an omega wolf. The man throws a few pig ribs to the brown wolf. At that second he hears a guttural growl close beside him. The black wolf arches his body, his ears laid back, hackles bristling, teeth bared, eyes glow.  Ah, this human dare feed an omega wolf!  But the man doesn’t seem to notice the reaction of the black wolf. He throws a salmon as big as his arm to the brown wolf. 

 

*****

For more than two hours he drives the old woman around the city. He stops at numerous locations she wants.  She shows him the building where she worked for almost 20 years for an insurance company, starting as a secretary there and eventually becoming auditing department head. And over here is the hospital where she gave birth to an out-of-wedlock baby boy when she was only 17.  The newborn baby got a lung infection died three days later. On this side of the street is Elbow River Park where she met her husband. “He was a wonderful man, a saint, but when he drank, he turned into a demon.” Her voice sounds tired and sad. On the other side of the river are big mansions nestled among mature trees. She points at the house with a tall slender aspen in its front, where her family resided until her husband died.  Cirrhosis of the liver. And this is the high school where she went to her daughter’s graduation. “My daughter won the dance competition. That night she wore a dress I designed and made for her”.  The woman couldn’t hide her gentle pride.  “My daughter lives in Toronto with her family. I haven’t seen her for three years. I used to fly there at Christmas because she was never able to come here.  She’s very busy. Work, children. How could she find the time for a visit”. He hears a suppressed sigh in her voice. The sigh of a lonely woman leaving her life behind. “I called her yesterday and told her the doctor was moving me to a place for people who wouldn’t last longer. The doctor says the staff there are very sensitive and kind,” she pauses, coughing, “but my daughter’s busy with tons of work to get ready for the family trip to Cancun for Easter break. She has to book tickets, hotels, arrange work in the company while she’s away. Poor dear, she’s very busy. Otherwise she’d be with me today…” Tears well up in his eyes, but the woman doesn’t notice. “I just worry I’ll never see her again,” she says, then sits quietly occupied in the stillness of the dark.

The sky seems to be getting brighter when he finally stops in front of the address on the card she has given him. The destination is a long, low, and aged house hiding behind some ancient trees. He steps out of the car, wondering if this is the right place. He is still searching for the sign “Southwood Hospice” when two nurses in green uniforms come out with a wheelchair.

 

*****

The man opens his eyes, realizing he is lying in the valley blanketed with snow. The brown wolf sits alongside, licking the man’s wounds. His clothes are torn up, soaked with blood. He looks around, not seeing the black wolf. It had vanished somewhere after the battle. He doesn’t recall all that had happened. He just remembers when he threw to the brown wolf the heart and liver of a mountain goat, the black wolf turned its attack directly on him, pinning him to the ground. The brown wolf jumped in to rescue him when he was losing consciousness.

He feels the sharp pain at the back of his thighs. The black wolf was so cunning. It had torn his hamstrings where it could immobilize him, break the arteries so that he could bleed to death, and then could later feed on him. It’s the way that wolves kill when hunting animals. He thinks about the food that he generously gave to the black wolf. From being its benefactor, he has now become its prey. Without the brown wolf, he would have lost his life today. His eyes become heavy and he wants to fall asleep. The soft warm tongue of the tan-colored wolf feels unexpectedly pleasant. The pain begins to lessen. He remembers reading somewhere that wolf saliva can speed up healing.

 

*****

He opens the trunk of his taxicab, and carries the suitcase to the door. The woman has already been seated in a wheelchair. Her coat which they have removed from her lies softly hanging over the arm of a nurse. The other nurse is carefully taking the feather hat off the woman’s head.

“Is it enough?” The woman asks him, taking out a one hundred dollar bill from her purse.

“No. No. Please keep it. I’m serious,” he pushes her hand away.

“Come on. I want to be fair. You were driving me around for many hours,” she insists.

“Please don’t worry. I’m only doing what everyone would do for their mother,” he utters without thinking. And also without thinking, he bends to give a goodbye hug to the strange woman. The weak arms of the fragile lady also cling to him as if she doesn’t want to let go, or see him leave.

“Such a kind young Vietnamese man! I wish all mothers in this world had a child with a heart as big as yours… Thank you for giving this old woman a very warm moment in life. May God help you… and reward you with so much more…” The voice of the woman breaks and melts. His nose seems to throb and feels full. He wants to say something but he’s choked with emotion.

He lets go of the old woman and walks away in the faint light of dawn. Behind him, he hears the heavy door bang shut. Like the lonely sound of a life being closed. He is back to his car, lost in thoughts. It suddenly feels to him that life is in fact so much bigger than the smaller trivial sorrows that have circulated like poisons in his mind for so long. The soulless son. The unfaithful wife. The multi-function electric bed.

Later that morning he decides to get no more fares.  He drives up into the hills near his house. Alone he sits in his car on the hilltop surrounded by the patches of melting snow. He notices the very earliest signs of spring.  There are pale green buds and shoots just beginning to break through the soil which is covered with a mix of wet snow and brown grass. He looks down on a thin line of fog seeing the whole east side of the city that is still sparkling with the lights of tall modern office buildings—sentinels in the breaking of the day.

Everything seems minimized into a lively and beautiful painting with thousands of details. All elements appear minute, delicate, and interspersed. Houses, trees, streets, rivers, water, cars, the runway where he sees an early morning plane taking off. He fixes his eyes on the rolling horizon in the far distant outskirts of the city. Here the narrow earth seems to end, and the mystical immensity of a sky starts.  Suddenly he sees the copper sky slowly filling with lighter shades of gold.

It is the first time in the fifteen years since his arrival in Canada that he watches the sunrise, in awe.

 

 

 

Please follow and like us: