Nghe nói ngôn ngữ có sắc màu âm thanh đa đoan phồn thực, lận đận một ít cần lao mùi đời và những thoáng hương chân tình đắm đuối cổ sơ…
Nhiều khi ngôn ngữ trau trua ngất ngưởng giữa cánh rừng nhân tạo những triết lý mơ hồ mang tên chủ nghĩa phô bày sắc màu diệp lục thoát thai từ những thí nghiệm dối lừa toan tính chứ không từ những nhịp đập huyền nhiên phôi thai màu nắng tự do muôn ngày đất trời tương tư quang hợp…
Ngôn ngữ luôn ẩn tàng một kiểu quyền lực mơ hồ tùy nghi cợt nhả mà công khai ăn mày cái đức tin thiên hạ một cách trụi trần khiêu khích hoặc lập lờ nhăng nhít đẩy đưa tùy cái nơi chốn bị nó phỉnh phờ thúc đạp mà dè chừng hay huênh hoang xuất thế theo kiểu bất ngờ bắt ai đó lên giường hành hạ miền trăng cổ tích để lấy phần trăm hoa hồng truy hoan quyền lực…
Nó có thể xử giặc ta lia vài phát ngôn cuồng nộ vu vơ vào bất cứ ai theo kiểu hành đạo giang hồ muốn gồng đời lấy số văn chương, hoặc thách đố một bù nhìn bạo chúa hết thời đổ bóng ăn theo nỗi buồn duy vật hãy bố thí những kẻ háo danh hành khất cõi áo mão cân đai chễm chệ góc bảo tàng…
Ngôn ngữ là gì nữa…
Hãy hỏi thêm những kẻ rành nghề vá may cải tạo vui buồn và không duyên nợ hoặc dính líu gì với thơ.