Outsider Folk Art Painting Surrealism Rural Contemporary/picclick.com
chiếc lá rơi, vậy là, mùa không tiếc nối, phải rồi, trên khay đựng của vị trưởng lão, chỉ còn nỗi muộn phiền, lúc đó, làng đã ngủ quên, men theo lối về ngôi ngà mới xây, một căn biệt thự, xe cộ quanh năm, chúng chạy miết, đến nỗi cái bình yên xưa cũ cũng phải im lìm trong mớ kí ức lẫn lộn,
ruộng rẫy cũng tuồng một vở bi thương, cái thời xa lắc xa lơ rồi, cái gì còn bỏ vào mồm được là cứ nghiễm nhiên bày ra trước mắt, thế là chỉ đợi ngày về, là khuất bóng cho hết nỗi can trường,
những bóng xưa cổ quế, đêm, nhịp thở vào sinh linh nơi chốn, chẳng phải mặt trời cũng không là vầng trăng, là cố thổ, một ly rượu tuổi trẻ, bỗng sống dậy cái khát khao, nếu như mùa này là nắng dậy hương bùn, nhão nhét cả hồn ấy chứ, rít một ly, quang tái, nhìn chiều trôi đã đời gân cốt,
bỉ cực gì những mệt mỏi cơ chứ, lão uống lắm, nhiều khi lão mỏi, lão bảo, thời ta đắm vậy rồi, mong sao cháu con đừng như ta, ấy vậy, lửa rượu cứ bình minh mãi, thức giấc là uống, rồi nói chuyện cỏ may, con cháu về lại, thương nhớ thời xa,
con cáy còn bò cày trên sân, xin đừng đem súng ống làm nhiễu thời gian, phải rồi, tôi về ngồi tựa cái bóng tôi, chẳng vì cô đơn, là vì chiều về ngồi như thế, mới mát, mới thoả một ngày giang nắng,
vị trưởng lão bảo, các cháu cứ sống thời các cháu, ta chẳng buồn đâu, vì thời của ta, ta cũng chẳng nghe ai cả, giờ ta lại thèm ấy chứ, vì vậy, tháng năm cứ trôi, đứa trẻ mười năm trước, giờ phải trải qua bao điều mà thời đại đến tuổi phải đi qua, thời niên thiếu qua rồi, qua rồi, tôi lại nghĩ, cứ tôn trọng quá quãng, còn giờ thì sống tiếp, trong mỗi nỗi bất an thượng đế đã vắng xa….
[còn tiếp]