có lúc cô ấy gào thét trong im lặng trong bóng đêm trùng trùng
sự bộn bề của các đồ vật xung quanh
cảm giác bẩn thỉu, lộn xộn
bóng tối vây quanh cô ấy
hay sự ồn ào quá đỗi từ thứ âm thanh cuồng nộ trong trí não của cô ta
có lúc người đàn ông ấy gào thét trong tiếng thở dài
trong cái hang của mình
về những thứ bận bịu quanh cá thể của mình
của môi trường đầy tiếng ồn của âm thanh lộn xộn
của sự nghẹt thở bao quanh
âm nhạc trong anh ta chết lặng
không nhịp điệu nào tồn tại
có lúc loài người phải chết đi để được tồn tại
trong ý niệm của chúng ta, trở về cái hoang dại thủa xa xưa hay đôi lúc là một loài động vật tự nhiên trong ý thức thoát khỏi các khái niệm và tư tưởng, con người tự do và lành lặn hơn dù có khi muốn giết cái gì đó, ai đó trong tưởng tượng, như giết một lời nói, một ý nghĩ của thú hoang
cô ấy sợ thứ ánh sáng của mặt trời qua ô cửa, nó làm cô nhìn thấy nhiều điểm đen và chóng mặt thế là cô ấy luôn kéo rèm một nửa để độ sáng giảm đi cho cân bằng đôi mắt