Mặt trời im lặng/Dưới trăng-PHAPXA CHAN [NGUYỄN KHÁNH DUY]

Tôi nhận ra mình đang chạy trên những tường thành. Bằng một cách nào đấy, tôi đã trốn thoát đám người nhốn nháo phía dưới. Bỏ lại thành phố sau lưng, tôi leo trèo qua những tường vách để tìm đường thoát khỏi những mê lộ ngoằn ngoèo. Cuối cùng, tôi cũng tới được đây sau khi vượt được trạm gác cuối cùng.

 

Tôi thấy bóng mình trải dài trong đêm, nhỏ nhoi mập mờ dưới ánh trăng đùng đục, in hằn lên đồi núi niềm thao thức không thể gọi tên. Tĩnh lặng thanh thản nhưng đáng sợ vô cùng. Một mình nơi trung giới, chỉ còn tôi và núi đồi phía dưới. Bức tranh rặt một màu thủy mặc. Tôi vẫn chạy thục mạng. Chạy mà không hình dung được tốc độ và quãng đường. Chạy mà không biết có đang chạy hay không vì giờ đây mọi thứ dường như đã đóng băng trong bức tranh cổ vật. Một bức tranh thủy mặc không màu chỉ những sắc độ đen trắng. Tại sao tôi nghĩ tôi đang chạy khi chỉ có một vệt tường thành lẫn trong bóng đêm núi đồi? Quang cảnh quá lớn để những bước chân của tôi đo được dặm đường. Chỉ có trăng và bóng tôi nhập nhòe ẩn hiện.

 

Đến một quãng không còn tường thành hay pháo đài nữa, chỉ còn toàn những dải đồi thoai thoải. Thành trì thực đã khuất xa phía sau. Nơi đó không có cây cao, chỉ có những bụi rậm thâm thấp vừa đến mắt cá chân. Tôi lững thững đi, thôi không chạy nữa. Trăng phía bên vai phải tôi. Một đám mây vừa bay qua đột ngột làm trăng sáng hẳn. Vậy là nãy giờ tôi đi dưới bóng mây mà không hay. Góc quan sát giờ đây khiến tôi thấy mình từ đằng sau: một thằng người đang đi. Ô, một thằng người đang đi! Tôi đang thấy mình đi.

 

Rừng phía trước. Hẳn là rừng cuối mùa đông vì tôi ngửi được mùi hương gì rất lạ. Tôi đoán là sắp sang xuân. Tôi men theo những khoảng thưa cây nhất để bò lên đồi. Ký ức gọi tôi về một đêm tôi cũng đã từng lạc trong rừng, cũng trăng, cũng mùa tuyết tan. Đêm đó, loài người đã tìm thấy tôi… rách nát. Nhưng đêm nay có lẽ là không. Chân tôi giẫm lên một bụi gai khiến chút da bị xước. Tôi không đau mấy mà lại sướng vô cùng. Có cái gì đó thân mật mà chỉ có cây cỏ mới đem lại được. Một chồi thủy tiên nứt ra từ bọc tuyết. Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết vậy. Những thân sồi to lớn bị tẩm ướt bởi sương đêm và trăng giá.

 

Giày tôi đã ướt sũng. Tôi ngồi xuống tựa lưng vào một hòn đá lớn. Giờ đây, điểm nhìn gần như là một với mắt tôi. Tôi không thấy mình rõ nữa. Tôi thấy triền đồi dốc kéo dài mãi về xa xăm. Có một hồ nước hãy còn đóng băng phía dưới thung lũng. Nhớ ra thế, tôi đứng phắt dậy, rồi chạy như điên xuống chân đồi. Đầu gối tôi không ưa chuyện này. Cổ chân tôi sợ bị trẹo vì đường nhiều sỏi đá và bụi rậm. Tôi đánh liều, hít một hơi thật sâu rồi nhảy phóc lên và thả mình rơi xuống. Tôi lăn xuống dốc. Hai tay ôm chặt lấy đầu, tôi lăn và lăn. Lăn và lăn. Thường những lúc thế này tôi hay ngửi thấy mùi gì hăng hăng nơi mũi. Mùi cỏ! Không, gì nữa? Mùi đất! Và? Mùi máu! Đúng rồi, tôi chảy máu rồi. Nhưng cóc sợ! Sắp tới rồi, sắp tới rồi! Chỉ còn vài chục mét nữa thôi. May thay không có tảng đá nào ngăn tôi lại. Cái nhìn của tôi bây giờ thu hẳn vào bên trong, không nhìn thấy mình và cũng không nhìn thấy cảnh nữa. Chỉ thấy xoáy tít mù những vòng tròn muôn màu sắc. Đầu tôi muốn nổ tung vì bị lăn lông lốc như quả bóng. Kia rồi kia rồi, một giây tôi đã nhìn thấy. Hồ! Hết sức bản năng, tôi làm những động tác cực kỳ dã thú: bấu chặt chân tay vào bất cứ nơi nào có thể để hãm phanh rồi dùng hết sức bình sinh của bốn vó bật thật lực.

 

Tôi ném mình lên cao, cố sức bay ra giữa hồ. Khoảnh khắc đó, tôi mở mắt thật to để ý thức rõ bên dưới mình không phải là nước mà là băng đá. Tôi cố sức kéo dài nhất có thể giây phút đó để kịp nhìn thấy bóng mình. Ôi, một thằng bé tội nghiệp! Tôi là một thằng bé tội nghiệp! Tôi không bao giờ khóc. Hoặc không bao giờ khóc đủ. Tôi muốn khóc như thế này đây. Nhảy như một con ếch, bay như một con chim và soi bóng mình giữa hồ băng đá để khóc.

 

Tôi không quan tâm đến cái đầu của mình nữa. Tôi dang hai tay và hai chân để sẵn sàng. Tôi cần một cú thật đau, thèm một cơn đau thấu tủy. Tôi sẽ kịp nhìn thấy mặt tôi vỡ nát đầu tiên. Mắt nổ tung. Mũi dập nhừ. Môi bị nghiến nát bởi răng. Tôi không nghĩ mình chuẩn bị chết, chỉ biết chắc chắn rằng hộp sọ sẽ vỡ tan.

 

Và tôi rơi xuống thật nhanh. Một tiếng động chát chúa kỳ đặc mà không từ tượng thanh nào mô tả được, cái gì đó vỡ nát. Nghe tựa hồ tiếng thủy tinh. Khoảnh khắc đến rất nhanh. Cơn đau không kịp ở một điểm mà tung toé khắp châu thân. Tôi đoán rằng não mình đã nát bét trước khi phân tích hết những tín hiệu đau.

 

Tôi nhầm. Mặt hồ vỡ toang. Cuối đông, không còn là hồ nước đá nữa mà chỉ còn một lớp băng thủy tinh kết đọng trên mặt. Hồ chếnh choáng sau cú va đập điên cuồng. Tôi sặc nước. Mắt mù vì nước quá lạnh. Tôi cứ thế chìm sấp, rơi sâu xuống đáy hồ. Trên kia, mặt trời đang lên. Nó lạnh lùng nhìn tôi qua vết thủng.

Please follow and like us: