Ngọn đèn dầu bà thắp, Giấc mơ giao mùa- TRẦN QUỐC TOÀN

Crazy Hollis/Mỹ

 

 

 

Ngọn đèn dầu bà thắp

Từng cái bóng trôi dạt giữa tấm màn thời gian
Cậu bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa
Trên bức tường mùa bão
Chúng tôi hay ngồi so cái bóng của mình
Để mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết trong dạ dày
Để bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ
Để mẹ khoác chiếc áo rách đi nhặt ốc
Để chị chở rau đi bán sớm trong cơn rét mướt

Thế là chúng tôi lớn khôn
Giữa cuộc đời bùn đất
Những con chữ vẫn neo trong thể xác gầy còm
Để đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ
Để ngày tôi chạm trổ những vết nám trên mắt ngoại khi bà tắt thở

Ngọn đèn dầu trong trí nhớ
Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ
Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu
Rồi kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm
Giờ bà ở đâu tôi không rõ
Chỉ chờ đêm mơ thấy ngọn đèn
Bà ủ ấm tôi bằng ngọn đèn hắt bóng

Những tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi
Những nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi
Nhưng riêng ngọn đèn dầu bà thắp
Trong mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu của bà…

 

 

 

Giấc mơ giao mùa

Tóc tôi nằm ngủ gục trên gác sách
Chiếc sừng bò bỏ phế trong hộp bánh quy
Tôi nghe
Con nhện ru con bằng giọt tơ vò
Điếu thuốc thức dậy tự đốt cháy chính mình
Hoa nở ngoài vườn và hoá thạch.

Em bé soi mình trong trái tim người mẹ
Mặt trăng nằm trên cây cầu bắc qua bên kia thế giới

Tôi thấy
Những khuôn mặt đau khổ dần mờ đi
Thay vào đó là những nụ cười ngày hạnh phúc
Những giọt sương ôm lấy cây cỏ cựa mầm sống

Tôi nhắm mắt để mơ về những ngôi mộ mùa xuân
Có hoa cúc và bánh kẹo
Người về ngồi uống rượu trước bia mộ đời mình
Và nói cảm ơn lòng đất

Tôi đang chuyển hoá thành một nhành hoa
Trước khi lũ chim bay về
Giấc mơ của tôi đã sang mùa
Vạn vật dần bóc mình ra khỏi giấc mơ mùa đông lạnh lẽo.

Please follow and like us: