LẶNG LẼ NƠI NÀY
Lênh đênh như cành gỗ mục
Lặng trôi theo nước sông dài
Cố qua một đời hoang hoải
Mệt nhoài trắng bệch đôi tay…
NGỘ…
Hình như ai cũng có một thời nông nổi…
Ngỡ vầng trăng là của riêng mình.
Sự ngộ nhận hồn nhiên về nụ cười gởi lại…
Trong ánh mắt nhìn ta lại thấy xôn xao…